Buổi tối quá nóng, tiếng ve cũng trở nên mệt mỏi và yếu ớt.
Địch Lam vất vả lật người, lấy chiếc điện thoại bị chiếc áo thun và quần short che khuất. Cậu vừa mới tắm xong nhưng giờ lại ra mồ hôi, da dẻ nhớp nháp, rất muốn tắm lại nhưng từng tế bào trong cơ thể lại bắt đầu lười biếng nghỉ ngơi, không muốn làm gì cả.
Gần 1 giờ sáng, chiếc đèn bàn nhỏ bên đầu giường là nguồn sáng duy nhất trong đêm tối, chiếu lên trần nhà rồi lan ra thành một vòng cung nửa tròn từ sáng đến tối, giống như gợn sóng trên mặt nước lúc hoàng hôn.
Địch Lam yên lặng nghe một lúc tiếng ve, ngực cậu khẽ phập phồng. Sau một hồi lâu, cậu quay đầu hỏi Du Chân: "Anh thấy lạnh không?"
Bên cạnh, cánh tay đang ôm Địch Lam thả lỏng rồi từ từ co lại, Du Chân xoay người, kéo chiếc chăn điều hòa ở cuối giường rồi đắp lên nửa thân trên của Địch Lam. Sau khi làm xong tất cả, Du Chân lại quay về tư thế ôm cậu, hoàn toàn chôn mặt vào cổ Địch Lam, như một chú cún con không ngừng dụi vào cậu.
"... Được rồi." Địch Lam bị hắn dụi đến mức bật cười, quay người lại, hai người sát lại nhau.
Sau khi đối diện, cậu nhìn rõ biểu cảm của Du Chân, mi mắt khép hờ, khóe miệng luôn mang một nụ cười mờ nhạt. Có thể là do quá thỏa mãn hoặc là do sử dụng thời gian 'thông minh' mà Du Chân khác với lúc bình thường, bị cậu nhìn lâu như vậy, bỗng chốc hắn trở nên hơi ngại ngùng, một tay che mắt Địch Lam lại.
Cậu không muốn, cố gắng đẩy bàn tay đó ra nhưng lại bị Du Chân nắm chặt tay, đưa đến môi hắn, nhẹ nhàng cắn vào đầu ngón tay.
Cảm giác tê dại từ sống lưng đột ngột dâng lên tận đỉnh đầu, Địch Lam lập tức căng cứng lưng, cảm giác mâu thuẫn giữa việc không thể động đậy nhưng lại tự nguyện chìm vào. Lạ lẫm nhưng cậu thích, nhìn vào đôi mắt của Du Chân và bị hắn nắm vai, ôm lấy, lưng cậu áp sát nhịp tim hắn, cả người dường như không thể kiềm chế, bắt đầu cháy bỏng.
Cảm giác giống như đang trong mơ nhưng khi cơ thể tiếp xúc với nhau cái cảm giác nóng ẩm nhắc nhở Địch Lam rằng đây chính là mùa hè nóng bức hiếm có, điều hòa hỏng rồi, cậu và Du Chân hôn nhau hết lần này đến lần khác, cả hai đều cảm nhận được vị mặn.
Có thể là nước mắt, Địch Lam nhớ Du Chân đã lau khóe mắt cậu, cười dịu dàng dỗ dành: "Đừng khóc, đừng khóc, không đau nữa rồi."
Cũng không đau, ít nhất so với tưởng tượng thì đỡ rất nhiều. Chỉ là lúc đầu đúng là hơi khó chịu nhưng Du Chân từ đầu đến cuối vẫn ôm cậu, nắm tay cậu, ngón tay luồn vào rồi siết chặt.
Cho đến khi cơ thể mềm nhũn ngã xuống thảm. Rèm cửa không kéo kín hết, khi Địch Lam nằm nghiêng, cậu vẫn có thể nhìn thấy những ánh đèn lấp lánh, bóng cây, ngày dài đêm ngắn, đến khuya mà vẫn còn cảm giác ngột ngạt như bị say nắng.
Điều hòa vẫn thổi, trong phòng không thể xua đi mùi ngọt ngào và hơi tanh ngây ngất, Địch Lam mơ màng nghĩ rằng cậu và Du Chân như hai trái cây đang gần nhau, bị nắng thiêu đốt đến mức chín mềm rồi sắp hư hỏng...
Sau đó biến thành một hạt giống. Mùa xuân năm sau sẽ tiếp tục hồi sinh.
Cuộc tưởng tượng vừa lướt qua, Địch Lam cúi đầu, đối diện với ánh mắt thẳng thắn của Du Chân, đột nhiên cảm thấy một làn sóng ngượng ngùng. Dưới chăn, Du Chân dùng lực vừa phải xoa dịu cơ bắp căng cứng ở bên hông cậu.
Đây là sự ám chỉ sao?...
Lúc này, còn... còn muốn tiếp tục à?
"Em..." Địch Lam vừa mở miệng, dây thanh quản vì căng thẳng mà run rẩy, suýt chút nữa thì giọng nói vỡ ra: "Em hơi mệt... lúc nãy, cái đó, là em cảm thấy bây giờ—"
Cậu không thể nói hết câu vì Du Chân đã tiến lại gần và lại một lần nữa hôn lên môi cậu.
Có lẽ việc thảo luận chi tiết sau khi làm chuyện này là điều khá phổ biến giữa những cặp đôi đã quen thuộc với nhau nhưng rõ ràng điều này không thích hợp với Địch Lam và Du Chân lúc này. Liệu làm như thế có tốt không, có thoải mái không, có điều gì cần chú ý lần sau không... những câu nói ấy, họ đều cảm thấy ngại ngùng khi nhắc đến vì vậy họ lại tiếp tục hôn nhau như những con cá đang trao đổi hơi thở.
Không phải kiểu hôn để thiếu oxy mà giống như một sự thân mật vui đùa với nhau. Du Chân cắn vào yết hầu của Địch Lam, đầu lưỡi lướt qua, Địch Lam sợ ngứa lập tức tránh đi, lòng tự ái nổi lên, cậu đưa tay định gãi vào hông Du Chân.
Cậu nhận ra rằng độ nhạy cảm của Du Chân ở hông không kém gì tai của mình, vừa chạm vào, Du Chân lập tức đầu hàng.
Chăn bị vứt lộn xộn ở nửa thân dưới. Một lúc sau Địch Lam lại bị Du Chân đè vào giữa hai cánh tay. Hắn chống người lên, vẻ mặt tự mãn của người chiến thắng tuyên bố: "Hôm nay anh sẽ tha cho em."
"Cảm ơn anh." Địch Lam nói, đẩy Du Chân ra rồi ngồi dậy.
Tạm thời không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ là hơi đói, cậu vội vàng mặc một chiếc áo phông, không quan tâm đó là áo Du Chân hay của mình, khi tìm quần lót thì Du Chân im lặng đưa cho cậu một chiếc sạch từ trong tủ.
Nhớ lại những gì vừa xảy ra, Địch Lam: "..."
Cậu kéo chiếc quần lót, quay lưng về phía Du Chân, ngồi xuống giường mặc vào rồi xỏ dép chuẩn bị ra ngoài.
"Làm gì vậy?" Du Chân vẫn nửa nằm nửa ngồi trên thành giường.
"Đi tắm." Địch Lam đáp.
"Đi được à?" Du Chân lần này trêu đùa: "Có vẻ lần sau anh phải cố gắng hơn?"
Địch Lam mở cửa: "... Đi chết đi."
Hơi nóng xộc vào mặt, đồng thời tiếng động từ sau lưng Du Chân cũng vang lên khi hắn bắt đầu mặc đồ. Hắn không giống Địch Lam khi đi tắm vẫn mặc nguyên quần áo, Du Chân chỉ thân trần mà đi, hắn khoe cơ bắp đã được tập luyện, đi ba bước đã đuổi kịp Địch Lam, vòng tay ôm lấy cậu, ngẩng cằm đặt lên đỉnh đầu cậu.
"Làm gì vậy?" Địch Lam nói, giọng như chẳng quan tâm gì đến Du Chân.
Hai người lảo đảo bước vào phòng tắm, hắn thấy mặt Địch Lam lại đỏ bừng lên thông qua chiếc gương ở đối diện. Sắc đỏ đó khiến cậu trông sống động và tươi tắn hơn nhiều, hình ảnh cậu bé đáng thương gặp phải trong chuyến tàu gần như đã biến mất.
Du Chân vui vẻ đề nghị: "Để anh giúp em tắm nhé?"
"Không cần." Địch Lam không quan tâm đến hắn, kéo quần xuống rồi ném vào giỏ đồ bẩn, cố tránh xa sự tiếp xúc cơ thể quá dính dấp.
"Thật tàn nhẫn, lúc nãy em đối xử với anh thế nào?" Du Chân tựa vào khung cửa phòng tắm, nhìn qua gương thấy Địch Lam đã cởi hết đồ đạc và đứng sau tấm kính mờ: "Giờ đã bắt đầu quỵt rồi à?"
Tiếng nước chảy ào ào, Địch Lam hét lên: "Du Chân!"
Nhưng nghe sao giống như một con mèo đang nũng nịu, Du Chân cảm thấy toàn thân thoải mái, nói một câu "Anh đi tìm đồ ăn", rồi lịch sự đóng cửa lại. Hắn nghĩ Địch Lam vẫn còn ngượng ngùng nên chưa thể thoải mái, cũng chẳng nói ra những câu ngọt ngào, chỉ có thể gọi tên hắn, làm hắn ngẩn ngơ.
Thôi, Du Chân nghĩ, đừng hỏi Địch Lam tại sao trong tủ đầu giường lại có gel bôi trơn và bao cao su.
Hắn sợ Địch Lam sẽ đỏ mặt ngay tại chỗ.
Đèn ở phòng khách và bếp đã sáng trở lại, Du Chân bắt đầu kiểm tra bếp núc. Cậu không giỏi nấu nướng nhưng rõ ràng đã làm tốt những kỹ năng sống cơ bản, bếp gas và nồi đều có dấu hiệu đã được sử dụng gần đây, trong bồn rửa còn hai chiếc đĩa dưa hấu đã ăn, Du Chân gật đầu hài lòng về chất lượng cuộc sống của bạn trai khi ở một mình.
Đi đến tủ lạnh, mọi thứ không đẹp như ngoài mặt.
Chỉ có hai, ba củ khoai tây, một bó hành lá và một nửa bó cải nhỏ, có lẽ bên ngoài khu dân cư có một chợ đêm nên Địch Lam chỉ mua đủ đồ ăn trong ngày. Nhưng thời gian qua cậu hầu như luôn ở lại nhà Du Chân nên chẳng tích trữ đồ.
Ở tầng dưới cùng còn có hai cái bánh chưng.
Duu Chân nhíu mày, nghĩ thầm liệu có phải là bánh chưng còn lại từ lễ Đoan Ngọ không?
Quyết định ném bánh chưng vào thùng rác, dù sao thì đồ ăn làm từ gạo nếp không thể ăn thay cơm được.
Trong ngăn đông, có những miếng bít tết từ ít nhất nửa năm trước, há cảo đông lạnh và xúc xích chế biến sẵn, Du Chân vừa nhìn vừa ngạc nhiên vì Địch Lam có yêu cầu cao với món ăn nhưng ở nhà lại sống tạm bợ như vậy. Việc dọn dẹp thì đương nhiên không thể làm ngay, Du Chân cuối cùng vẫn cầm hành lá và cải nhỏ vào bếp.
Trong tủ có mì sợi, gia vị đầy đủ, hắn đun nước, chuẩn bị nấu cho Địch Lam một bát mì nấu bằng gia vị.
Sau khi Địch Lam tắm xong lần thứ hai, không lâu sau đã ra ngoài, cơ thể còn hơi ướt sũng. Du Chân múc mì vào bát, gọi cậu: "Trong ấm dưỡng sinh có tuyết nhĩ đấy."
"Tuyết nhĩ?" Địch Lam ngẩn người: "Anh làm từ lúc nào vậy, mà cái này không phải của nhà em đúng không?"
"Tất cả đều mang từ nhà anh, tuyết nhĩ, lê tuyết, táo đỏ và ấm dưỡng sinh. Lúc chúng ta đi... đã làm cho em rồi." Nói xong, sợ Địch Lam hiểu lầm, hắn vội vã bổ sung: "Nhưng anh định nấu xong rồi sáng mai ăn, cái này giữ ấm được, lúc nãy không phải em nói là đói sao..."
Giải thích như thể đang làm rõ rằng mọi thứ đều có lý do khách quan, không phải Du Chân chuẩn bị từ lâu. Địch Lam nhìn hắn rồi lại quay đầu nhìn cái ấm nhỏ, bỗng nhiên cười.
"Ồ, được rồi." Cậu nói, lấy hai bát: "Anh cũng uống à?"
Mì cũng là phần cho hai người, Địch Lam nói ngồi còn hơi khó chịu nên cả hai đứng bên bàn ăn rồi cùng dùng bữa. Ngoài cải nhỏ, món mì chay này không có nhiều gia vị như mì bò hay mì thịt ba chỉ nên độ đa dạng hương vị có phần kém hơn nhưng lại ngon hơn rất nhiều. Sợi mì mềm dẻo vừa phải, khi nhai, hương vị ngũ cốc lan tỏa giữa môi và răng, cải nhỏ thì mang lại cảm giác tươi mát, ớt không quá cay và dầu mè là linh hồn của cả bát mì, vừa k.ích thí.ch vị giác, vừa làm thư giãn cả mũi.
Món ăn ấm áp lấp đầy dạ dày đang cần năng lượng sau một buổi vận động, Địch Lam uống cạn nước canh, đặt bát xuống, thở dài: "Thoải mái quá..."
"Trong tủ lạnh của em có nhiều đồ sắp hết hạn rồi đấy." Du Chân nói: "Ngày mai anh sẽ giúp em dọn dẹp."
Địch Lam: "Vì lâu rồi em không ăn cơm ở nhà."
Nhưng đã bao lâu rồi nhỉ? Suy nghĩ kỹ thì cũng đã hơn một năm rồi, cậu gần như quên mất hương vị của món ăn ở nhà mình.
Du Chân hiểu ý cậu nhưng vẫn đùa: "Ai bảo em không chịu học."
"... Anh thật phiền!" Địch Lam tức giận: "Em chỉ lười thôi, đâu phải là không biết gì!"
Nghe cậu thừa nhận xong, Du Chân im lặng một giây, rồi nói: "Địch Lam, nếu em cứ như vậy thì anh không thể chủ động đề nghị giúp em nấu ăn nữa."
Địch Lam: "..."
Địch Lam vội vàng đổi giọng: "Anh Du Chân ơi."
Không ngờ lần đầu tiên Địch Lam gọi hắn là "anh" lại là trong cảnh tượng này.
Thật là quá đáng.
Du Chân với tâm trạng phức tạp nói: "Hả."
Hắn đành chấp nhận lời thỉnh cầu của cậu, ai bảo Địch Lam gọi hắn là anh lại đáng yêu như vậy.
Ăn mì và canh tuyết nhĩ xong rồi dọn dẹp bếp, thời gian đã qua hơn hai giờ sáng. Du Chân đi vào phòng ngủ, Địch Lam nằm ngửa mắt nhắm nghiền, ngoan ngoãn để hắn có chỗ nằm bên cạnh.
Cái giường này chỉ rộng có 1,5 mét, khi họ ngủ chung thì không thể tránh khỏi việc chạm vào nhau. Sau khi vừa trải qua một buổi "hiểu nhau" thêm một bước, trái tim tuổi trẻ không thể kiềm chế được sự xao động, Du Chân vừa nằm xuống, chưa kịp tìm được tư thế thoải mái, Địch Lam đã nhanh chóng ôm hắn, kéo tay hắn qua cổ mình, giữ chặt.
"Như vậy tay anh sẽ tê mất." Du Chân bất lực phản đối.
"Em biết." Địch Lam nhắm mắt lại: "Chỉ là muốn thử xem tư thế này có thật sự hạnh phúc như vậy không."
Hai từ "hạnh phúc" khiến Du Chân chững lại, hắn im lặng, cùng Địch Lam chìm vào im lặng một lúc lâu. Địch Lam buông tay hắn ra, chuyển sang nắm lấy tay Du Chân, không chịu buông.
Cậu nhận xét: "Cảm giác hơi cứng, nắm tay vẫn tốt hơn."
Du Chân bật cười: "Ồ."
Dù là chủ động hay bị ép buộc, họ vẫn phải nằm sát nhau, nhiệt độ điều hòa lại giảm xuống một chút nhưng vẫn cảm thấy nóng.
Địch Lam đá chăn điều hòa ra, chân để lên người Du Chân, một lúc sau không chịu nổi nhiệt độ và chiều cao cơ thể, cậu lại buông ra, một lúc sau thấy thoải mái hơn thì lại áp sát vào người Du Chân khiến hắn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, bảo cậu có thể tha cho hắn được không.
"Em hình như đã hiểu cảm giác của các cặp đôi phải ôm nhau giữa trời hè nóng nực dưới ký túc xá rồi." Địch Lam không để ý đến hắn, lẩm bẩm một mình, rõ ràng là vừa mệt vừa buồn ngủ, ăn no xong thì đường huyết cũng giảm xuống, cậu vẫn cứ ôm Du Chân không rời: "Thật sự rất, rất tốt..."
"Ừ, rất tốt." Du Chân đáp lại, rồi siết chặt tay Địch Lam, nhớ lại bức ảnh chụp bên Hồ Điệp Tuyền, đột nhiên hắn nảy ra ý tưởng: "Hay là chúng ta đi chơi đi? Đến Vân Nam, ở đó không nóng."
Lần này Địch Lam không phản đối, chỉ "Ừ ừ ừ" vài tiếng.
"Thật à? Nếu em muốn đi, chúng ta có thể rủ thêm Ương Kim cùng đi, rồi cả Giang Phóng nữa, cuối tuần cậu ấy làm bù chắc là được, thầy Tống thì sắp khai giảng rồi..." Du Chân càng nói càng hứng thú, hắn hỏi ý Địch Lam, rồi cúi đầu nhìn Địch Lam đột nhiên im bặt.
Trong vòng tay hắn, một chú nhím nhỏ hoàn toàn đã ngủ say, mi mắt dài, không yên, thỉnh thoảng hơi run lên theo nhịp thở.
Trên đầu giường, chiếc đồng hồ báo thức đã sử dụng nhiều năm vẫn trung thành ghi lại sự trôi qua của thời gian, kim giây "tí tách", làm dịu đi những nhịp đập nhanh trong lòng.
Du Chân hôn lên trán Địch Lam, nhẹ nhàng nói "Chúc ngủ ngon".