Người dịch: Whistle
Nếu như những người này không muốn giao nộp Ma Tinh quáng, vậy thì cũng chỉ còn cách phong tỏa tin tức. Là người chứng kiến, sợ rằng cả đời này bọn họ cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi quận thành Huyết Nguyệt.
Giam lỏng chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất chính là các quý tộc lão gia còn điều tra thân phận của tất cả mọi người, một khi bị điều tra, thân phận của bọn họ sẽ bị lộ.
Một khi bị lộ, đưa đi đào quáng đã xem như là tốt rồi, khả năng cao là sẽ trực tiếp bỏ mạng.
"Ông nội, đừng có quan tâm đến cái Ma Tinh quáng gì nữa. Những thứ đó đều là của các quý tộc lão gia, người ta sẽ không chia cho ông một kim tệ nào đâu.”
“Vừa rồi có người nói là viện binh đến rồi, xem động tĩnh thì chắc là quân thủ thành đã bắt đầu phản công. Đàn thú bên ngoài không phải là đối thủ của quân chính quy, tan tác chỉ là vấn đề thời gian.”
“Nhân lúc hiện giờ chiến trường đang hỗn loạn, đây là cơ hội duy nhất để cho chúng ta rời khỏi nơi này. Nếu không, chờ đến khi các quý tộc lão gia kịp phản ứng, lúc đó muốn đi cũng không đi được!”
“Không nói nhảm nữa, cháu đi tìm sói con, hôm nay nó còn không được bú sữa nữa?"
Trong khi nói chuyện, Guna đã từ trong nhà ôm ra một con sói con. Nhưng con sói con này lại không giống như những con sói bình thường, mà trông nó giống như là chó hơn là sói.
Bộ lông trắng noãn tràn đầy khí chất của một nhà quý tộc, liếc mắt nhìn liền biết nó có xuất thân cao quý rồi.
Không sai, lại là câu chuyện nửa đường nhặt được Ma thú. Trong lúc bọn họ hành thương ngang qua biên giới của Hắc Thạch sơn mạch thì gặp phải một đoàn dong binh đang chiến đấu với đàn sói, con sói con này nhân lúc tán loạn đã leo lên xe ngựa của Guna.
Thấy nó bất phàm, nên bọn họ bèn mang theo ra ngoài, một đường đi tới quận thành Huyết Nguyệt.
"Các ngươi còn đứng ngây đó làm gì, mau thu dọn đồ đạc đi, nghe không hiểu tiếng người sao!”
“Được rồi, tiền tài chính là vật ngoài thân. Chỉ cần mang theo nhu yếu phẩm là được, số hàng hóa này cũng không cần nữa."
Lão già đau lòng nói.
Qua nhiều năm như vậy, lão ta đã bị nghiện diễn kịch. Nhiều khi lão ta thực sự cho rằng mình là một thương nhân, ngay cả vẻ mặt đau lòng khi quyết định từ bỏ hàng hóa hiện giờ cũng là thực.
...
Ánh nắng rọi xuống mặt đất và làm nổi bật vết máu trên đó, trông vô cùng đáng sợ. Như thể đang mang người tới chốn địa ngục vậy, khắp nơi đều tràn ngập sát khí.
Tay cụt hài cốt nằm ngổn ngang trên mặt đất đang không ngừng nói ra sự tàn khốc của chiến tranh. Những con kền kền lịch sự đang không ngừng bồi hồi trên bầu trời mà lại không lao xuống giành ăn.
Nhưng bọn chúng sẽ phải thất vọng thôi, lúc này thì những người công nhân đang trốn trong thành đã bước ra quét dọn bãi chiến trường.
Thi cốt của người mình sẽ được thu lại và an táng theo truyền thống trên đại lục Aslante dưới sự chủ trị của các Mục sư.
Còn những con Ma thú, dã thú đã chết đều trở thành nguồn cung cấp thịt tốt nhất, không có chuyện bỏ qua, bọn kền kền vốn chẳng có chỗ trống để kiếm ăn.
Sau khi kiểm kê thương vong xong xuôi, sắc mặt của mọi người đều rất khó coi. Chỉ là một cuộc thú triều mà đã làm cho mấy vạn người thương vong, cho dù phần lớn đều là nông nô, nhưng cũng đã làm cho mọi người cảm thấy mất mặt.
Thảm nhất chính là đám tiểu quý tộc của quận Huyết Nguyệt, bọn họ đã bị tổn thất nặng nề dưới sự tai họa của bầy thú. Mặc dù đã có thành Huyết Nguyệt hấp dẫn hỏa lực, nhưng vẫn có năm tòa Kỵ sĩ lĩnh và một toà Nam tước lĩnh bị đàn thú công phá.
Thành lũy đều bị phá vỡ, người ở bên trong đương nhiên là không cần phải nói. Hơn một nửa số thương vong đều là do sáu lãnh địa bị hủy diệt này cống hiến.
Hudson không có chút hứng thú nào với quyền sở hữu những lãnh địa này. Có người kế thừa sống sót cũng được, bị người chia cắt cũng không sao.
Hắn không thích một lãnh địa không có nhân khẩu. Hơn nữa còn là thuộc địa, dù có lấy được cũng chỉ làm lãng phí tài nguyên mà thôi.
Lãnh địa có thể không tranh, nhưng Ma Tinh quáng lại không thể từ bỏ. Thứ này chính là hàng hiếm, vào thời thường thì còn có người lấy ra giao dịch, nhưng một khi tiến vào thời chiến thì sẽ rất hiếm khi có người lấy ra bán.
Trong cả Vương quốc Alpha này cũng chỉ hai mỏ Ma Tinh quáng cỡ lớn, 7-8 mỏ Ma Tinh quáng cỡ trung, và mấy chục mỏ Ma Tinh quáng cỡ nhỏ, mặt ngoài là vậy.
Mỏ quặng ở quận Huyết Nguyệt chính là mỏ Ma Tinh quáng cỡ lớn thứ ba của Vương quốc, cũng là mỏ Ma Tinh quáng cỡ lớn duy nhất của tỉnh Đông Nam.
Đối với Hudson mà nói, đây là nơi duy nhất mà hắn có thể thu hoạch được Ma Tinh quáng. Nếu như bỏ qua rồi, lần sau không biết phải chờ tới lúc nào.
"Thú triều đã kết thúc, những con Ma thú còn lại cũng đã lui về Hắc Thạch sơn mạch, mối đe dọa đã được tiêu trừ. Bây giờ chúng ta thương lượng xem nên giải quyết hậu quả như thế nào trước đi.”
“Ngoài việc phải nhanh chóng khôi phục công tác thi công phòng tuyến Huyết Nguyệt ra, những lãnh địa bị hủy diệt nên giải quyết như thế nào? Chuyện về Ma Tinh quáng thì phải làm sao?"
Nói xong, Hudson liền nhìn về phía Tổng đốc Pierce. Chiến tranh đã kết thúc, quyền nói chuyện lại được đổi chủ.
Nếu như không có Ma Tinh quáng, ai là người chủ trì cuộc họp giải quyết hậu quả này cũng không quan trọng. Nhưng cuộc đời không có nếu như, gia tộc Dalton nhất định sẽ không thể nào từ bỏ quyền chủ đạo vào lúc này.
"Bá tước Hudson nói đúng, vấn đề giải quyết hậu quả đúng là nên được đưa vào danh sách quan trọng. Tử tước Autumn, ngươi có gì muốn nói không?"
Tổng đốc Pierce vừa nói xong, ánh mắt của mọi người liền tề tụ lên người của Tử tước Autumn. Che giấu Ma Tinh quáng chính là đại tội, bây giờ đã bị bại lộ, không chết cũng phải bị lột da.