Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 1037 - Chương 1037 - Lời Nguyền

Chương 1037 - Lời Nguyền
Chương 1037 - Lời Nguyền

Người dịch: Whistle

"Tổng đốc đại nhân tha mạng! Chuyện này, tôi thật sự không..."

Vừa nói tới đây, gã ta liền im bặt. Là chủ nhân của quận thành Huyết Nguyệt, lại còn đặt quận thành ở trên quặng mỏ, muốn nói không biết có người đang lén lút khai thác quặng thì chính là đang vũ nhục trí thông minh của mọi người.

Mặc dù những chuyện này đều do tổ tiên gã làm. Nhưng đến thế hệ của gã, chỉ riêng việc tiếp nối truyền thống của tổ tiên thôi là đã khó từ tội lỗi rồi.

"Hừ!"

"Tư tàng, lén lút khai thác Ma Tinh quáng sẽ bị tội gì, chắc là ngươi biết rất rõ. Dù là do ngươi làm, hay là do tổ tiên của ngươi làm, kết quả cũng đều như nhau.”

“Dựa theo quy củ của Vương quốc, người làm lãnh chúa khai báo Ma Tinh quáng sẽ nhận được 20% lợi ích của quặng mỏ, đáng tiếc là ngươi lòng tham không đáy.”

“Tính luôn thời gian xây dựng quận thành Huyết Nguyệt thì các ngươi đã lén lút khai thác quặng mỏ này đã hơn trăm năm. Chuyện lớn như vậy, ai cũng không bảo vệ được người!"

Ngoài miệng thì nói rất mạnh mẽ, nhưng Hudson biết là Tổng đốc Pierce không có sát ý.

Tử tước Autumn đương nhiên là đáng chết, nhưng tỉnh Đông Nam không có quyền xử quyết một vị Tử tước đất phong, mà nhất định phải báo cáo lên Vương quốc, đợi hội nghị quý tộc phê chuẩn.

Sau khi bị kết tội, tin tức về Ma Tinh quáng cũng sẽ bị lộ. Vương quốc liền thuận thế thu luôn mỏ Ma Tinh quáng này vào trong chính phủ trung ương, lúc đó mọi người sẽ chẳng vớt vát được gì.

Cho dù bỏ qua Tử tước Autumn thì cũng không dễ gì giữ được mỏ Ma Tinh quáng này. Dị tượng trước đó đã được truyền bá trong phạm vi mấy chục dặm, người biết chuyện thật sự là rất nhiều, bí mật bị lộ chỉ còn là vấn đề thời gian.

"Tổng đốc đại nhân, tôi nguyện ý lập công chuộc tội! Lập công chuộc tội!”

“Bá tước Hudson, xin ngài giơ cao đánh khẽ!..."

Chỉ trong nháy mắt, Tử tước Autumn đã cầu xin toàn bộ các quý tộc nắm giữ thực quyền ở hiện trường. Vì giữ truyền thừa của gia tộc, vì bảo vệ mạng nhỏ của mình, gã ta cũng đang liều mạng.

….

"Con người không phải thánh hiền, làm sao có thể không mắc sai lầm.”

“Quận thành Huyết Nguyệt đã được xây dựng hơn trăm năm trước, nhưng việc lén lút khai thác Ma Tinh quáng có lẽ đã được bắt đầu từ trước đó rồi, nên cũng không thể đổ hết toàn bộ tội lỗi lên đầu ngươi được.”

“Nhiều năm như vậy mà cũng không để lộ phong thanh ra ngoài, điều này đã đủ để chứng minh rằng ngươi vẫn rất biết điều, không hề khai thác một cách trắng trợn.”

“Tử tước Autumn, đừng nói là bọn ta không cho ngươi cơ hội.”

“Bây giờ ngươi hãy nói rõ ràng mọi chuyện, chúng ta giải quyết trong nội bộ tỉnh thì còn có chỗ để thương lượng.”

“Chuyện đã đến nước này rồi, ngươi cũng đừng hy vọng là có thể tiếp tục che giấu nữa. Dị tượng vừa rồi đã truyền bá trong phạm vi mấy chục dặm, có lẽ tin tức đã sớm được truyền ra ngoài rồi.”

“Một khi vương đô phái người tới điều tra, không chỉ ngươi phải chết, mà ngay cả gia tộc ngươi cũng phải chết.”

“Nể tình chúng ta là đồng liêu, chỉ cần ngươi chịu nói rõ ràng mọi chuyện, bọn ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi!"

Rõ ràng là những lời này của Hudson không chỉ nói cho Tử tước Autumn nghe, mà cũng nói cho đám quý tộc có mặt ở đây nghe.

Có tội hay không chỉ là chuyện nhỏ, điều quan trọng là nên phân chia lợi ích của Ma Tinh quáng như thế nào.

Giữ bí mật là chuyện không thể nào. Dị tượng đã truyền đi khắp mấy chục dặm rồi, người thấy đâu chỉ có mấy vạn, cho dù hiện giờ mọi người lập tức ra lệnh phong tỏa tin tức thì cũng không kịp.

Cho dù người bình thường vô tri, nhưng trong tỉnh Đông Nam có nhiều quý tộc như vậy, không thể nào có không tai mắt của Quốc vương được.

Ở trước mặt mọi người, những người này tạm thời không dám truyền tin, nhưng mà mọi người không thể nào vẫn luôn ở chung một chỗ được. Chờ sau khi giải tán, tin tức này nhất định sẽ được truyền đến vương đô.

Hiện giờ chỉ để lộ bản thân Tử tước Autumn đang lén lút khai thác Ma Tinh quáng, nhưng không có nghĩa là chỉ có mỗi mình gã ta tham gia vào chuyện này. Ít nhất là Quốc vương sẽ không chịu rằng một công việc lớn như vậy lại được hoàn thành bởi một nhà quý tộc bậc trung bình thường.

Một khi điều tra sâu hơn, chuyện này sẽ trở nên vô cùng rắc rối.

Đặc biệt là các quý tộc ở Tử tước lĩnh, muốn nói bản thân mình không biết sợ là cũng không ai tin.

Những quý tộc mới nổi như gia tộc Koslow thì còn tốt, nhưng gia tộc Dalton nhất định sẽ không nói rõ được, vương đô chắc chắn sẽ nghi ngờ bọn họ có tham dự vào chuyện này.

Không vì nguyên nhân khác, chỉ vì gia tộc của Tử tước Autumn tự mình khai thác Ma Tinh quáng nhiều năm như vậy, theo lý mà nói hẳn là đã có được một lượng tài phú khổng lồ rồi, nhưng kết quả là bọn họ vẫn đang lăn lộn trong hàng ngũ quý tộc bậc trung.

Xét theo thực lực được thể hiện bên ngoài, trong trăm năm qua, bọn họ không chỉ không quật khởi, mà ngược còn suy sụp vài phần.

Ngoài việc mua thêm mấy khẩu Ma Tinh pháo để ở trong quận thành Huyết Nguyệt ra, Hudson không phát hiện ra có bất kỳ sự khác biệt nào giữa họ và những quý tộc bậc trung khác.

"Bá tước Hudson, cảm ơn ngài đã hiểu cho!”

“Việc này nói ra rất dài dòng, tôi sẽ nói ngắn gọn thôi. Chuyện về Ma Tinh quáng đã bắt đầu từ ba trăm năm trước.”

“Trong một lần vây quét Huyết Nguyệt giáo, tổ tiên của tôi đã phát hiện ra mỏ Ma Tinh quáng này, nên bèn nghĩ biện pháp cắm rễ ở chỗ này.”

“Vốn cho rằng đây chỉ là một mỏ khoáng mạch nhỏ, có thể phát một chút tài mà thôi. Nhưng không ngờ rằng càng khai thác thì sản lượng khoáng mạch lại càng cao, chất lượng Ma Tinh thạch được sản xuất ra cũng không ngừng được nâng cao.”

“Mặc dù đã nhận ra chuyện này không ổn, nhưng đã đâm lao rồi thì phải theo lao thôi, nên chúng tôi chỉ đành tiếp tục kiên trì.”

Bình Luận (0)
Comment