Người dịch: Whistle
“Trải qua các đời tổ tiên cố gắng, chúng tôi cuối cùng cũng nghĩ ra biện pháp ẩn giấu, chính là xây dựng một tòa thành trì ở ngay trên mỏ khoáng mạch này để che giấu sự tồn tại của Ma Tinh quáng.”
“Ban đầu mọi việc vẫn còn tốt, dựa vào tài phú mà Ma Tinh quáng mang lại, thực lực của gia tộc chúng tôi mau chóng tăng lên. Nhưng chuyện tốt này đột ngột biến mất vào năm thứ 3 sau khi tòa thành trì này được xây xong.”
“Những tộc nhân lớn tuổi bỗng nhiên xảy ra bất trắc, giống như bị trúng lời nguyền vậy. Đặc biệt là tám mươi năm gần đây, gia tộc chúng tôi không có người nào có thể sống quá 60 tuổi, người có thể sống đến 50 tuổi cũng không nhiều.”
“Cho dù là tu luyện đến Đại Địa kỵ sĩ, Ma đạo sư có bước qua ranh giới 60 tuổi thì cũng đều xảy ra bất trắc ở bên ngoài, hoặc là đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, hoàn toàn không tìm ra dấu vết.”
“Không chỉ có tuổi thọ bị rút ngắn, mà ngay cả thế hệ trẻ tuổi cũng rất dễ chết yểu. Tính cả con cháu chi thứ, các thành viên trong gia tộc từ thời kỳ đỉnh phong là hơn tám trăm người, đến nay giảm mạnh chỉ còn hơn một trăm người.”
“Có được một đống tài phú, nhưng lại bị hạn chế về mặt tuổi thọ. Nhân khẩu giảm mạnh đã giới hạn sự phát triển của gia tộc chúng tôi, trong những năm gần đây, thực lực của gia tộc không những không tăng mà ngược lại còn giảm sút.”
“Vì tìm cách giải quyết chuyện này, chúng tôi cũng đã tìm rất nhiều người hỗ trợ, tiếc là không ai nhìn ra vấn đề.”
“Ngay cả những tộc nhân được sinh ra ở nơi khác, trước giờ chưa từng quay lại lãnh địa, cũng không thể thoát khỏi lời nguyền tuổi thọ này.”
“Trải qua nhiều năm điều tra, chúng tôi bắt đầu nghi ngờ về Ma Tinh quáng. Vì tương lai của gia tộc, trong mười mấy năm gần đây, chúng tôi đã ngưng việc khai thác quặng.”
“Dù sao bây giờ tin tức cũng đã bị lộ, nếu như mọi người muốn có mỏ Ma Tinh quáng này, chúng tôi sẵn sàng nhường lại nó!"
Tử tước Autumn chân thành nói.
Vẻ mặt của gã ta như thể mỏ Ma Tinh quáng này chính là hồng thủy mãnh thú, hận không thể lập tức ném ra ngoài vậy.
Chuyện này là thật hay giả thì tạm thời không biết, nhưng nó đã giải thích được lý do tại sao gia tộc của Tử tước Autumn có được đại lượng tài phú mà thực lực không nhưng tăng mà ngược lại còn giảm sút.
Trong thế giới siêu phàm, những người già chính là đại diện cho nội tình. Cường giả vốn có thể sống được đến một hai trăm tuổi, nhưng hiện giờ đến 60 tuổi cũng không thọ được.
Hy vọng sinh ra cường giả đã gần như không còn, hơn nữa số lượng tộc nhân cũng đang trên đà giảm mạnh. Hai yếu tố bất lợi này chất chồng lên nhau, gia tộc có thể thịnh vượng mới là có vấn đề.
Có thêm khúc nhạc dạo ngắn này, trong mắt của đám người đã không còn vẻ phẫn nộ nữa, thay vào đó là sự chần chừ.
Nếu như Ma Tinh quáng thật sự bị nguyền rủa, vậy thì đây chính là một cái củ khoai nóng bỏng tay. Tài phú mặc dù quý giá, nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn.
"Hừ!"
"Tử tước Autumn, hy vọng những lời ngươi nói đều là sự thật. Bọn ta sẽ tiến hành điều tra chuyện này, nếu như ngươi dám nói dối, vậy thì tự mình cắt cổ đi!"
Tổng đốc Pierce lạnh lùng nói.
Những kẻ đang đứng ở đây đều có kinh nghiệm phong phú trong chính đàn, bịa chuyện chính là cần câu cơm của họ. Vì sinh tồn, không có chuyện gì mà họ không làm được.
"Chọn ngày không bằng đụng ngày, hiện giờ hầu hết các cao thủ trong tỉnh đều đang ở đây, những lời nguyền rủa bình thường sẽ không làm gì được chúng ta, hay là tới mỏ Ma Tinh quáng điều tra xem chuyện này là thật hay giả."
Hudson thuận thế đề nghị.
Sau khi có được rất nhiều tri thức truyền thừa, Hudson đã không còn sợ hãi những lời "nguyền rủa" trong truyền thuyết như trước đó nữa. Những kiểu giết người vô hình ở ngoài vạn dặm cũng chỉ là truyền thuyết.
Lời nguyền rủa thực sự cần có điều kiện mới có thể phát động, đồng thời còn phải gánh chịu phản phệ tương ứng, nó giống như một loại trao đổi lực lượng tương đương hơn.
Muốn chú sát được quý tộc tỉnh Đông Nam như vậy, sợ là dù có tập hợp toàn bộ những người tinh thông thuật nguyền rủa trên cả đại lục lại cũng không có được năng lực này.
Lời nguyền được đặt trên Ma Tinh quáng từ trăm năm trước, thậm chí là mấy trăm năm trước dù có mạnh đến đâu, nhưng đã trải qua tháng năm hao mòn, uy lực cũng sẽ bị giảm nhiều.
Huống chi gia tộc của Tử tước Autumn đã lọt hố rồi, không chừng uy lực của lời nguyền này đã hết sạch. Cho dù là chưa hết thì Hudson cũng rất tự tin rằng mình sẽ không bị dính phải lời nguyền này.
"Tử tước Autumn, lời nguyền này từ đâu tới?”
“Là do những người tiến vào khoáng mạch đều bị trúng chiêu, hay là chỉ cần ở trong quận thành Huyết Nguyệt đều sẽ bị xui xẻo?”
“Theo ta được biết, trong mấy chục năm gần đây, không chỉ riêng gia tộc của ngươi sống không tới 60 tuổi, mà số lượng người già ở trong quận thành Huyết Nguyệt cũng vô cùng ít ỏi, hơn nữa hầu hết đều là người ngoài."
Tổng đốc Pierce quan tâm hỏi.
Không cẩn thận không được, Hudson có hai vị cường giả Thánh Vực là một con rồng và một con gấu bảo kê, cho dù là thuật sĩ nguyền rủa mạnh nhất đại lục ra tay cũng không thể trốn thoát bị phản phệ, đương nhiên là có thể không thèm để ý.
Nhưng người Tổng đốc như lão ta thì không có lá chắn dày như vậy, nếu như gặp phải lời nguyền mạnh mẽ nào đó thì cũng sẽ trúng chiêu.
Cho dù muốn ra ngoài mạo hiểm thì cũng phải mặc những đạo cụ ma pháp phòng nguyền rủa của gia tộc trước đã, tuyệt đối không thể tự tiện hành động.
Gia tộc Dalton có mấy trăm thành viên, nhưng thành viên dòng chính chỉ có ít ỏi vài người, nếu như có một hai người bị dính phải lời nguyền rồi chết thì bỏ mẹ.
Tổng đốc Pierce tự nhận rằng mình đã thấy rõ bộ mặt hiểm ác của Hudson, nên sắc mặt của lão ta lập tức trở nên âm trầm, ngay cả hứng thú đối với Ma Tinh quáng cũng giảm mạnh.