Người dịch: Whistle
"Xin ngài Tổng đốc yên tâm, sức mạnh của lời nguyền không kinh khủng như vậy. Chúng tôi đã từng làm qua thí nghiệm, chỉ cần không khai thác Ma Tinh quáng, người bình thường sống trong quận thành Huyết Nguyệt chắc là sẽ không bị ảnh hưởng.”
“Nguyên nhân chủ yếu mà số lượng người già trong thành ít là vì bị ảnh hưởng bởi chướng khí mà Ma Tinh quáng phát ra. Chuyện này xảy ra ở khắp mọi nơi, hầu như tất cả thợ mỏ đều rất đoản thọ."
Tử tước Autumn không giải thích còn tốt, gã vừa giải thích xong, đám người lại càng hoảng sợ hơn, lập tức quyết định tham gia mà không chút do dự.
Dù có nói thế nào thì cũng không thể ở lại quận thành Huyết Nguyệt thêm nữa. Cho dù có phải ra ngoài ngủ đường ngủ bụi thì cũng không thể ở lại cái nơi quỷ quái này.
"Còn có rất nhiều việc cần phải giải quyết, mọi người đi chung đi, để cho dễ triển khai những việc sau này. Vấn đề Ma Tinh quáng thì làm phiền Bá tước Hudson dẫn người đi một chuyến."
Tổng đốc Pierce nói với vẻ mặt chân thành.
Tất cả đều vì có thể xử lý công việc hiệu quả hơn, mà không phải vì lão ta sợ. Nếu như có đủ thời gian, lão ta nhất định sẽ đích thân dẫn đội đi một chuyến.
"Hừm, cứ làm như thế đi.”
“Tử tước Autumn, ngươi đi trước dẫn đường đi. Mục sư Debon, Ma đạo sư Yuli, Ma đạo sư Antal, Kỵ sĩ Cotero... Các vị đi theo ta."
Hudson trực tiếp điểm tên nói.
Toàn bộ cao thủ có mặt đều không bỏ sót, một con Cự Long cấp 9 + một con Đại Địa Chi Hùng cấp 9 + hơn hai mươi tên cường giả cấp 7, còn có một bầy binh sĩ hộ vệ.
Nếu xét về mặt đội hình thì đội ngũ này đã có thể đối kháng trực diện với một gã Tà Thần. Như cái gã Khô Lâu chi chủ đã giáng lâm đại lục Aslante trước đó mà gặp phải đội ngũ này đều sẽ bị tiễn về lại thế giới của mình.
Không phải là do các Tà Thần vô dụng, chủ yếu là vì bị quy tắc hạn chế, toàn bộ sinh linh không thuộc về thế giới này đều chỉ có thể phát huy được thực lực mạnh nhất là Thánh Vực.
Dù chỉ có thể phát huy ra được lực lượng ở cấp Thánh Vực, nhưng dựa vào ưu thế về lĩnh ngộ cảnh giới của bản thân, sức chiến đấu của Thần linh vẫn mạnh hơn cường giả Thánh Vực bình thường.
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải thích ứng được với quy tắc của thế giới này trước. Lúc vừa mới giáng lâm, sức chiến đấu cũng chỉ bình thường thôi, chỉ cần hơi không cẩn thận liền sẽ tạo ra một đoạn truyền thuyết về đồ thần.
Vì nghĩ đến mạng thần, hầu hết các Thần linh đều chỉ phái hóa thân tới, rất ít kẻ dám dùng chân thân tới đây gây chuyện.
Nếu đã có thể khống chế được rủi ro, Hudson cũng không ngại biểu hiện hào khí một chút. Huống chi, thoạt nhìn giống như là đang chủ trì việc điều tra về lời nguyền, nhưng nó cũng có liên quan đến việc phân chia lợi ích của Ma Tinh quáng.
Dựa theo tình huống phân chia bình thường, gia tộc Koslow nhiều nhất cũng chỉ lấy được một nửa khi so với gia tộc Dalton, không chừng còn chỉ có ⅓ .
Hết cách rồi, toàn bộ tỉnh Đông Nam có 15 quận, nhưng 7 trong số 15 vị quận trưởng đều xuất thân từ gia tộc Dalton, toàn tỉnh có hơn 30% lãnh địa đều là đất phong của người ta.
Muốn cãi nhau trong hội nghị tỉnh thì phải chấp nhận tình trạng 1 vs 7; Nói đạo lý, người ta tùy tiện kéo đại một tên quận trưởng ra là có thể nắm quyền quyết định.
Nếu như thật sự xảy ra đối đầu chính trị, Hudson chỉ còn một con đường có thể đi: Khuếch đại vấn đề, mang ra hội nghị quý tộc cấp tỉnh để thảo luận.
Mặc dù vẫn còn ở vào thế hạ phong, nhưng ít nhất là khi cãi lộn thì còn có đám tiểu đệ ở bên cạnh giúp đỡ, không đến mức rơi vào thế hạ phong ngay từ đầu.
Thỉnh thoảng có một đề án nhận được sự ủng hộ của các quý tộc trung lập, cũng không phải là không có cơ hội lật bàn. Nhưng mà xác suất có hạn.
Vì danh vọng của bản thân, Hudson quyết định lựa chọn dựa thế, mỗi lần mở miệng đều sẽ lợi dụng "đại thế" đến cực hạn, làm cho không có người nào có thể cự tuyệt.
Đề nghị của hắn được thông qua hết lần này đến lần khác, thoạt nhìn cũng chẳng có gì đặc biệt. Nhưng trong suy nghĩ của mọi người, địa vị của hắn đã và đang thay đổi một cách vô tri vô giác.
Vô hình chung, nó đã tạo ra một ảo giác chính trị cho mọi người: Hudson lão gia có quyền nói chuyện rất mạnh trong tỉnh, hai đại gia tộc đồng thời nắm giữ quyền nói chuyện tối cao của tỉnh Đông Nam.
Giống như hiện giờ vậy, chỉ cần Tổng đốc Pierce không mở miệng phản đối, những người khác liền lựa chọn ngầm chấp nhận.
Bởi vì lúc này trong suy nghĩ của rất nhiều người, Hudson và Tổng đốc Pierce là người cùng một đẳng cấp, những quý tộc còn lại đều thấp hơn một bậc.
Chỉ cần Tổng đốc Pierce không tỏ thái độ, những quận trưởng còn lại sẽ không dám đứng ra đối đầu với Hudson.
Rõ ràng là mọi người đều đại diện cho một quận, nhưng Hudson chỉ cần một ánh mắt là có thể làm cho bọn họ ngậm miệng, hơn nữa còn phát hiện ra vấn đề gì.
Thực ra thì sức ảnh hưởng vô hình này đã bắt đầu thẩm thấu từ lúc thú nhân xâm lược. Khi còn giữ chức chủ soái của Vương quốc, Hudson đã tạo dựng được uy vọng của bản thân.
Cảnh tượng kinh điển về việc hắn mắng Ngũ đại quý tộc Bắc Cương như cháu trai đã xâm nhập lòng người, gây ra kích thích rất lớn đối với những người đứng xem.
Đám người đi theo Tử tước Autumn tới hậu hoa viên, chỉ thấy gã ta di chuyển một hòn non bộ, sau đó liền có một lối đi xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Càng vào sâu bên trong, lối đi này cũng càng rộng hơn, xung quanh là những khu mỏ lớn nhỏ khác nhau, ở giữa còn có người đang xây dựng lập trụ chống đỡ, giống như một ổ kiến vậy.
Từ những vết tro bụi và mạng nhện được giăng đầy trên không trung cũng có thể nhìn ra được là đã rất lâu không có người tới nơi này.