Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 1041 - Chương 1041 - Chia Của (2)

Chương 1041 - Chia Của (2)
Chương 1041 - Chia Của (2)

Người dịch: Whistle

Belersden vừa nói xong, Maxim ở bên cạnh cũng không cam lòng tịch mịch nhảy ra phàn nàn:

"Xem như con gấu ngốc nhà ngươi có vài phần kiến thức. Nhưng mà có một điều ngươi nói sai rồi, Đảo rồng của bọn ta vốn là nơi có nhiều Ma Tinh quáng nhất đại lục.”

“Hudson, ngươi nhìn ta làm gì?”

“Ta cảnh cáo ngươi, đừng có nghĩ ra những âm mưu xấu xa.”

“Hầu hết lượng Ma Tinh quáng trên Đảo rồng đều được tập trung ở bên trong long mộ, bất kỳ kẻ nào dám tới gần đều bị giết không tha.”

“Ngay cả Cự Long bọn ta tới gần đều phải bị phạt nặng. Chỉ có Thái Cổ Cự Long và Long vương mới có tư cách đặt sào huyệt ở đó."

Hudson tức giận trợn trắng mắt, hắn cũng không bị ngu, làm sao có thể có ý đồ với Đảo rồng được chứ.

Đừng nói là Ma Tinh quáng đầy đất, cho dù là Thần khí đầy đất thì hắn cũng không dám chạy tới đó nhặt.

Cự Long là một chủng tộc trường thọ, có trời mới biết bọn chúng còn có bao nhiêu lão bất tử ở bên trong. Những tên biến thái này sau khi dọn nhà rời khỏi Đảo rồng thì chỉ có một từ để hình dung mà thôi —— vô địch.

Dù là tập hợp toàn bộ lực lượng của tất cả chủng tộc trên đại lục Aslante này lại cũng chưa chắc có thể mò đến trước cửa nhà người ta. Tổ chức quân viễn chinh thì chẳng khác nào đang dâng điểm tâm đến miệng cho Cự Long.

"Maxim, ta biết là Đảo rồng của các ngươi phú giáp thiên hạ, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc ngươi chỉ là một con rồng nghèo.”

“Nếu như có thời gian ở nên này khoe khoang, không bằng nghĩ xem lúc nào mới có thể trả hết số nợ mà ngươi đang thiếu ta đi?”

“Học hỏi Belersden một chút, người ta vẫn còn là một đứa trẻ mà đã có được mấy chục vạn mẫu đất, mấy ngàn con dê bò. . . Mỗi ngày đều có mật ong và sữa thú uống hoài không hết.”

“Ngươi xem lại mình đi, đã mấy trăm tuổi rồi mà vẫn chẳng làm nên trò trống gì. Ngay cả tài nguyên tu luyện hàng ngày đều phải vay nợ mới đủ.”

“Cứ cái đà này, sau này ngươi liền tùy tiện tìm đại một con Ma thú làm vợ đi! Sẽ không có con rồng cái nào chịu coi trọng một con rồng nghèo như ngươi đâu!"

Hudson không chút khách khí khịa lại.

Dám cà khịa hắn ở ngay trước mặt của hắn thì phải gánh chịu hậu quả tương ứng. Xét về năng lực cà khịa, một tấm chiếu mới như Maxim vẫn còn quá non.

"Hudson, ngươi đừng có quá mức. Maxim còn còn trẻ mà, mới mấy trăm tuổi thôi, tương lai vẫn còn có vô hạn khả năng.”

“Chờ khi nó hơn ngàn tuổi rồi mới nói với nó những lời này sẽ thích hợp hơn. Nhưng với tuổi thọ của nhân tộc các ngươi, khả năng cao là sẽ không chờ được tới thời điểm đó.”

“Nhưng mà ngươi yên tâm đi, ta đã dùng Lưu Ảnh Thạch ghi lại những lời ngươi vừa nói rồi. Chờ đến ngày sinh nhật ngàn tuổi của Maxim, ta sẽ phát lại cho nó xem."

Sau khi nhìn thấy sắc mặt Hudson trầm xuống, Belersden liền nhận ra những lời mình vừa nói có chút không ổn, nó bèn vội vàng mở miệng bổ cứu nói: "Hudson, ngươi đừng có hiểu lầm. Ta nói những lời này không có ý gì khác, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi tranh thủ thời gian cố gắng tu luyện.”

“Trong lịch sử nhân tộ cũng từng có người có thể sống hơn mấy trăm tuổi. Với thiên phú của ngươi, cố gắng một chút thì vẫn có hy vọng."

Nhãi ranh chính là nhãi ranh, vừa mới mở miệng đã cùng lúc đắc tội với hai người. May mà Hudson đã luyện được năng lực "dù có ở trước mặt núi lở cũng không biến sắc", có thể khống chế được cảm xúc.

Nhưng Maxim ở bên cạnh thì không được, liên tục bị đả kích đã làm cho hoài nghi long sinh. Nếu như không có người làm chủ nhân như Hudson ở bên cạnh kiềm chế, chắc là nó đã lao lên liều mạng với Belersden rồi.

"Đừng có nói nhảm nhiều như vậy, nếu đã bị phong ấn, vậy thì tại sao lại có lời nguyền này?"

Hudson quan tâm hỏi.

Lời nguyền "60 đại nạn" nhìn thì có vẻ như rất bình thường, nhưng mà gia tộc của Tử tước Autumn đã tốn hơn trăm năm thời gian cũng không giải quyết được, hắn muốn không coi trọng cũng không được.

Nếu như không có cách giải quyết lời nguyền này, Hudson thà ném mỏ Ma Tinh quáng này ra ngoài cũng không đụng vào củ khoai nóng bỏng tay này.

"Yên tâm đi, Hudson.”

“Tình trạng của cái gã ở bên dưới đang vô cùng tồi tệ, bị lực lượng của tháng năm hao mòn, bây giờ gã ta có thể ra đi bất kỳ lúc nào, căn bản không còn đủ sức để phóng thích nguyền rủa.”

“Cái gọi là nguyền rủa đơn giản chỉ là khí tức tà ác mà gã ta phát ra mà thôi. Mặc dù loại năng lượng này vô cùng yếu ớt, nhưng vẫn sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ nếu bị trúng phải trong thời gian dài.”

“Đám người ngu xuẩn kia còn đặt nhà của mình lên trên quặng mỏ, mỗi ngày bị tà khí xâm nhiễm, chỉ mới bị tổn thọ một chút mà không bị sa đọa thành sinh vật hắc ám đã xem như là may mắn rồi.”

“Nếu như tiếp tục ở lại nơi này, qua thêm vài trăm năm nữa, có lẽ bọn hắn đều sẽ bị biến thành sinh vật hắc ám.”

“Nhưng điều này cũng không phải là tuyệt đối, chỉ cần đột phá cực hạn của sinh mệnh, nói theo cách của nhân tộc các ngươi là Thánh Vực, về cơ bản là sẽ không bị ảnh hưởng bởi những tà khí này."

Nghe xong lời giải thích của Belersden, Hudson liền cảm thấy yên tâm hơn. Tốc độ xâm nhiễm của tà khí chậm như vậy, trong thời gian ngắn nhất định là không có vấn đề gì.

Dù sao mấy chuyện vặt vãnh như khai thác quặng này lại không cần hắn phải đích thân động thủ. Chỉ cần phái một đám nô lệ đang xây dựng tuyến phòng thủ tới đây khai thác là có thể giải quyết được toàn bộ vấn đề.

Cho dù thật sự bị nguyền rủa thì cũng là thú nhân bị, liên quan gì đến Hudson lão gia hắn chứ?

Giới hạn 60 năm tuổi thọ chỉ là nhằm vào quý tộc mà thôi. Những dân tự do và nông nô bình thường sẽ không có mấy người có thể sống lâu đến vậy, nên sẽ không có loại phiền não này.

Bình Luận (0)
Comment