Người dịch: Whistle
Ô nhiễm huyết mạch cũng chỉ là vấn đề nhỏ. Chỉ cần rời khỏi nơi này, trải qua tám mươi đến một trăm năm nữa là sẽ thoát khỏi ảnh hưởng.
Nếu như gia tộc của Tử tước Autumn tiếp tục nghiên cứu thêm một chút đi thì sớm muộn gì cũng có thể phát hiện ra vấn đề này.
Tiếc là Ma Tinh quáng đã bị lộ ra ngoài, cho dù là bị Vương quốc thu hồi hay là bị các quý tộc tỉnh Đông Nam chia cắt, khoản tiền của phi nghĩa này đều không có liên quan gì đến bọn họ nữa.
. . .
Bên ngoài quận thành Huyết Nguyệt, trong một trướng bồng xa hoa, vấn đề chia của đã trực tiếp bị mang lên trên mặt bàn.
Nhìn thấy các bên đang cãi lộn không ngừng, Hudson trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần. Quý tộc rất chú trọng lễ nghi, nhưng đó chỉ là do sức dụ hoặc không đủ lớn.
Lượng dự trữ trong Ma Tinh quáng này là vô cùng phong phú. Nếu như khai thác toàn lực mà nói, hàng năm có thể dễ dàng thu hoạch được hơn trăm vạn kim tệ lợi nhuận ròng.
Không một ai muốn từ bỏ một lượng tài phú lớn như vậy cả. Huống chi, Ma Tinh thạch không phải là một loại thương phẩm bình thường, nó là một loại tài nguyên tu luyện và tài nguyên chiến lược quan trọng.
"Được rồi, các vị. Muốn giữ bí mật về tin tức Ma Tinh quáng này là rất khó, thay vì lo lắng xem nên phân chia Ma Tinh quáng như thế nào, chẳng thà nghĩ cách xem nên ứng phó với phía Vương quốc ra sao trước đi đã.”
“Dựa theo pháp luật của Vương quốc, tất cả Ma Tinh quáng đều thuộc về chính phủ trung ương, chúng ta không có quyền chiếm hữu và khai thác."
Tổng đốc Pierce nói với vẻ mặt âm trầm.
Lợi ích động nhân tâm, cho dù vấn đề lời nguyền vẫn chưa được giải quyết, nhưng cũng không thể ngăn được sự nhiệt tình của mọi người đối với Ma Tinh quáng.
Vấn đề khó khăn nhất hiện giờ của mọi người chính là chướng ngại vật mang tên Vương quốc.
Trước đây, các mỏ Ma Tinh quáng được phát hiện không hề có cái nào ở trong phạm vi thế lực của mình, nên mọi người đương nhiên là ủng hộ Vương quốc thu hồi.
Nhưng mỏ Ma Tinh quáng lần này lại ở ngay trước miệng mình, việc này có liên quan đến lợi ích của bản thân, cả đám quý tộc liền không còn rộng lượng như vậy nữa.
"Ngài Tổng đốc, không thể giao nộp mỏ Ma Tinh quáng này được!”
“Tỉnh Đông Nam ta đã từ hậu phương biến thành tiền tuyến, nếu như sau này nổ ra chiến tranh, nhu cầu về Ma Tinh thạch nhất định là một con số khổng lồ.”
“Nếu chỉ dựa vào Vương quốc điều phối thì sợ là không thể thỏa mãn đủ nhu cầu."
Một gã thanh niên quý tộc không giữ được bình tĩnh đã dẫn đầu phát biểu.
Mặc kệ lý do của gã ta có nhảm nhí đến đây thì cũng còn tốt hơn là không có lý do. Nhưng là lý do này rõ ràng là vẫn chưa đủ để thuyết phục được Vương quốc.
Nếu như dùng sức mạnh cướp đoạt với chính phủ trung ương, các quý tộc vừa và nhỏ sẽ không bị gì, nhưng Tổng đốc Pierce sẽ phải gánh chịu áp lực vô cùng lớn.
"Không được, trong pháp luật của Vương quốc đã có văn bản quy định rõ ràng về quyền sở hữu Ma Tinh quáng mà. Nếu như chúng ta từ chối giao nộp cho Vương quốc thì sẽ là phạm pháp.”
“Một khi dùng sức mạnh, Vương quốc nhất định sẽ phái quân thường trực vào đây, cưỡng ép thu hồi Ma Tinh quáng về cho chính phủ, chúng ta cũng sẽ bị gán cho tội danh phản loạn!"
Tử tước Kayo vội vàng đứng ra phản đối.
Lợi ích của Ma Tinh quáng tuy lớn, nhưng người tham gia chia bánh cũng rất nhiều, sau khi phân chia cụ thể thì số lượng thực tế mà mỗi người nhận được cũng sẽ có hạn.
Đối với gia tộc Dalton mà nói, có được khoản tài phú này đương nhiên là tốt, nhưng nếu không có khoản tài phú này cũng không hề ảnh hưởng đến địa vị của họ.
Nếu như không phải là lão đại, nhất định phải bảo vệ lợi ích của các tiểu đệ, không chừng Tổng đốc Pierce đã trực tiếp buông tay rồi.
Không vì nguyên nhân nào khác, chỉ cần có thể kéo dài tốc độ phát triển của gia tộc Koslow thì việc từ bỏ mang tính chiến lược này sẽ là đáng giá.
"Tội danh tạo phản đương nhiên là không thể gánh chịu; nhưng nếu chắp tay nhường lại Ma Tinh quáng thì cũng không thích hợp.”
“Hiện giờ bên ngoài chỉ đang hoài nghi là trong quận Huyết Nguyệt xuất hiện Ma Tinh quáng, mà không có chứng cứ chứng minh, tạm thời sẽ không làm gì được chúng ta.”
“Chỉ cần mọi người cắn răng nói rằng Ma Tinh quáng không tồn tại, Vương quốc cũng rất khó có thể điều tra được gì trong một thời gian ngắn.”
“Có quận thành Huyết Nguyệt yểm hộ, chỉ cần chúng ta hành động cẩn thận một chút, không bán số Ma Tinh thạch đã khai thác được ra bên ngoài, thì Vương quốc cũng rất khó nắm được nhược điểm của chúng ta.”
“Hoặc là dứt khoát lấy ôn dịch làm lý do để phong tỏa phạm vi mấy chục dặm xung quanh quận thành Huyết Nguyệt, cấm bất kỳ kẻ ngoại lai nào ra vào.”
“Có thể khai thác được một năm thì tính một năm. Mặc kệ là giấu được bao lâu, chúng ta cũng đều đã kiếm lời."
Hudson cười ha hả đề nghị.
Không khai thác Ma Tinh quáng thì mọi người sẽ không chịu buông tay. Nếu như sau khi khai thác và thu được lợi nhuận phong phú, muốn mọi người buông tay lại càng khó hơn.
Một khi quyền chiếm hữu và khai thác Ma Tinh quáng trở thành sự thật, cho dù sau này có bị lộ ra ngoài thì chính phủ trung ương cũng sẽ hỏi tội Tổng đốc mà thôi.
Có thể nói, lời đề nghị này của Hudson ngoài việc làm cho Tổng đốc phải bị thương ra, những người còn lại đều là người được lợi.
"Bá tước Hudson, luật pháp của Vương quốc rất nghiêm khắc. Tự ý khai thác Ma Tinh quáng chính là đại tội, không phải chỉ cần dăm ba câu là có thể lừa được.”
“Dị tượng được truyền bá trong phạm vi rộng như vậy, một khi Vương quốc quyết định điều tra thì sẽ nhanh chóng khóa chặt mục tiêu vào quận Huyết Nguyệt.”
“Chúng ta càng che giấu thì lại càng dễ thu hút sự chú ý của Vương quốc. Khai thác lượng nhỏ thì không nói làm gì, nhưng một khi khai thác với quy mô lớn thì chuyện này nhất định không thể giấu được."
Tổng đốc Pierce nói với vẻ mặt khó khăn.