Người dịch: Whistle
Trong học viện pháp thuật, đạo sư ít nhất cũng phải là Ma đạo sư (cấp 5), có một vài giảng sư thậm chí còn là Đại ma pháp sư.
Đừng nói là Đại ma đạo sư, ngay cả Ma đạo sư đều rất hiếm đi ra giảng bài. Cho dù nhận học trò thì họ cũng chỉ nhận những người có thiên tư trác tuyệt, những học sinh bình thường như Melissa sẽ không có cửa.
"Làm sao vậy Hudson, nếu như khó quá thì thôi."
Thấy Hudson không trả lời, Melissa tiếc nuối nói.
"Dĩ nhiên không phải, dù gì thì ta cũng là hiệu trưởng vinh dự của Học viện Áo thuật, vẫn còn có một chút mặt mũi.”
“Ta chỉ không ngờ là tiểu thư Melissa của chúng ta siêng năng như vậy, ở trong Học viện pháp thuật lâu như vậy, vậy mà ngay cả Đại ma đạo sư cũng chưa từng tiếp xúc!"
Hudson trêu đùa.
"Chàng, bắt nạt thiếp..."
...
Vương quốc Warhammer.
Với sự nỗ lực chung của tất cả các bên, đại diện của hai phe quý tộc Đông và Tây cuối cùng đã ngồi lên trên bàn đàm phán.
Joseph II ngồi trên chủ vị, lúc này trên mặt ông ta đang tỏ ra vô cùng xấu hổ. Hận không thể đào một cái hố ở dưới chân rồi chui vào trong.
Làm Quốc vương mà để cho thế cục Vương quốc phát triển đến tình trạng như bây giờ, ông ta cần phải gánh chịu trách nhiệm.
Người khác chơi cân bằng chính trị, ông ta cũng chơi cân bằng chính trị. Kết quả, những quân chủ khác thì củng cố vương quyền, còn ông ta thì gây ra nội chiến.
Ban đầu Joseph II vốn muốn hóa giải mâu thuẫn của hai phe quý tộc Đông và Tây, nhưng vì lập trường đung đưa qua lại không ngừng, làm cho song phương đều rất bất mãn với ông ta. Đến mức thế cục trở nên không thể kiểm soát, Vương quốc bước đến bờ vực bị chia rẽ.
…..
"Hôm nay mời mọi người tới đây chủ yếu là để thảo luận về tương lai của Vương quốc. Bởi vì nội chiến, Vương quốc Warhammer ta đã bị thiệt hại nặng nề, hiện giờ đại quân dị tộc..."
"Hừ!"
"Hừ!"
Joseph II còn chưa nói hết lời thì đã bị hai tiếng hừ lạnh đồng thời cắt ngang, ông ta bị tức đến xanh xám mặt mày.
Dù gì ông ta cũng là Quốc vương của Vương quốc Warhammer, không ngờ đám thuộc hạ lại không chịu nể mặt như vậy.
Cho dù hiện giờ đang muốn tách ra, nhưng vì thể diện của Vương quốc, lại ở trước mặt người ngoài, ít nhiều gì cũng nên làm dáng một chút!
Thật đáng tiếc, sự ảo tưởng này của Joseph II cuối cùng cũng đã tan vỡ. Đại biểu của hai phe đều dùng hành động thực tế để chứng minh rằng: bọn họ không chấp nhận ông ta làm Quốc vương.
Nếu như không phải bị quy tắc trò chơi trói buộc, người làm Quốc vương như Joseph II có thể sống được đến giờ hay không cũng còn là một ẩn số.
Hiện thực tàn khốc như vậy đấy, nhìn thì có vẻ như mỗi một vị quân chủ đều đang chơi cân bằng chính trị, nhưng không phải ai cũng có thể thành công. Một khi chơi hỏng rồi thì phải chấp nhận bị phản phệ.
"Tất cả mọi người tỉnh táo một chút đi, hôm nay mời các vị tới đây là để giải quyết vấn đề, không phải để châm ngòi mâu thuẫn.”
“Đại quân của Thượng Cổ Di tộc đã áp cảnh, Tộc Tinh Linh cũng ở đây ngo ngoe muốn động, Vương quốc Warhammer đã đến thời khắc nguy hiểm nhất.”
“Nếu như các vị tiếp tục như vậy, sau này sẽ xảy ra chuyện gì, chắc là trong lòng mọi người cũng biết rồi.”
“Viện quân của Liên minh Nhân tộc là sẽ không thể nào xuất hiện trong thời gian ngắn được, hiện giờ chỉ có thể dựa vào chính chúng ta."
Bá tước Renato nghiêm túc nói.
Vương quốc Warhammer bị chia tách là chuyện mà Công quốc Mosey rất muốn nhìn thấy, nhưng điều kiện tiên quyết là phải đợi khi chiến tranh đại lục kết thúc mà không phải vào thời điểm này.
Một Vương quốc Warhammer thống nhất còn khó có thể ngăn cản được bước tiến của dị tộc, một Vương quốc Warhammer đang chìm trong nội loạn thì lại càng không thể trông cậy vào được.
Nhưng có thể kéo thêm được ngày nào hay ngày đó, vì tranh thủ thời gian cho quốc gia mình, Bá tước Francois chỉ có thể mang theo các quốc gia Bắc đại lục đồng thời ra mặt hòa giải cuộc phân tranh nội bộ trong Vương quốc Warhammer.
"Bá tước Renato, hôm nay làm cho ngài chê cười rồi.”
“Vương quốc đi đến tình trạng như hiện giờ, hai bên đều có trách nhiệm, nhưng mà có một chút người lại không nguyện ý thừa nhận.”
“Thôi!”
“Nếu đã định sẵn là không phải người một đường, thay vì miễn cưỡng tụ họp lại để nội đấu, không bằng dứt khoát tách ra luôn đi."
Trong khi nói chuyện, nước mắt của Nguyên soái Borg rơi xuống như những hạt châu. Là cột trụ của Vương quốc Warhammer, giờ đây phải đích thân phân chia Vương quốc mà mình đã phấn đấu hơn nửa đời người, cảm giác này thật sự khó mà nói thành lời.
Nhưng hết cách rồi, người tại giới quý tộc, thân bất do kỷ. Làm người đại diện cho các quý tộc Tây bộ của vương quốc, lão ta phải giữ gìn lợi ích của đoàn thể trước.
Bị các quý tộc Đông bộ áp chế mấy trăm năm, vất vả lắm mới chiếm được một lần thượng phong, kết quả không chỉ không tranh thủ được nhiều quyền lợi hơn, ngược lại còn gây ra nội chiến.
Thế cục phát triển đến tình trạng như vậy, lão ta cũng không còn đường lui nữa, tập đoàn lợi ích sau lưng đã đẩy người phát ngôn là lão ta tiến lên phía trước.
"Tách ra thì tách ra, làm như bọn ta đang cầu xin các ngươi vậy! Suốt ngày chỉ biết tranh quyền đoạt lợi, không có đám người các ngươi, vương quốc chỉ phát triển ngày càng tốt mà thôi!"
Tể tướng Gaye mở miệng nói.
Nếu đã đứng ở hai mặt đối lập rồi thì không thể thua khí thế được. Chuyện này không có liên quan gì đến yêu thích cá nhân, phía sau hai người đều có toàn đoàn lợi ích chống lưng, ông ta cũng không có quyền lựa chọn.
Chỉ trong nháy mắt, cuộc đàm phán liền lâm vào bế tắc. Muốn tách ra cũng không phải là chuyện dễ, không phải chỉ cần nói vài câu đơn giản là xong, mà còn liên quan đến việc phân chia địa bàn nữa.
Nội chiến đều đang đánh nhau, việc kẻ đường biên giới mà có thể thương lượng trong dăm ba câu mới là lạ. Nếu như tiếp tục dây dưa trong vấn đề thì chuyện này sẽ phiền phức hơn.