Người dịch: Whistle
"Ngài Bá tước, ngài làm vậy không sợ các Kỵ sĩ khác trong lãnh địa có ý kiến sao?”
“Dù gì thì kế hoạch quân đoàn Ma thú của chúng ta chỉ mới vừa cất bước, còn có rất nhiều Kỵ sĩ đang mong là sẽ được sở hữu Ma thú."
Jose hơi do dự nói.
Làm người ngoài thì cần phải suy nghĩ rất nhiều chuyện. Đặc biệt là những chuyện chạm đến lợi ích của Kỵ sĩ lãnh địa như thế này, không thể không thận trọng được.
"Yên tâm đi, việc này ta sẽ đi nói với bọn họ. Nếu như ai có ý kiến thì cứ để người đó tới gặp ta. Ngươi chỉ cần chọn ra một người phụ trách đấu thú trường là được."
Hudson bình tĩnh nói.
Thiếu Ma thú chỉ là chuyện tạm thời, trong những ngày gần đây, Maxim và Belersden đều bận tối tăm mặt mày.
Ngày nào cũng đi sớm về trễ, thậm chí có khi còn ra ngoài liên tục mấy ngày, hai đứa nó đang thu thập thông tin trong Hắc Thạch sơn mạch. Chờ sau khi nắm được đủ thông tin thì cũng là lúc hành động.
Đương nhiên, vì lý do an toàn, những con Ma thú này sẽ không được đưa đến Sơn Địa Lĩnh ngay lập tức, mà sẽ được đưa đi chạy một vòng lớn ở ngoài trước.
Cho dù có Ma thú cấp cao dựa vào mùi hương để đuổi theo thì cũng sẽ đuổi đến những nơi khác trước.
Hơn nữa, nếu đã quyết định hành động thì cũng phải có chừng có mực. Cũng không phải là một mẻ hốt gọn hết Ma thú cấp thú ở trong một khu vực nào đó, mà là mỗi một khu vực thiếu mấy con Ma thú, căn bản sẽ không gây ra được sóng gió gì.
Giữa Ma thú vốn dĩ là mạnh được yếu thua, Ma thú cấp cao đi ngang qua rồi thuận tay bắt vài con Ma thú cấp thấp để bổ sung dinh dưỡng cũng là chuyện rất bình thường trong giới Ma thú.
Chỉ cần không phải chiếm đoạt địa bàn trong một thời gian dài thì đám Ma thú cấp cao bản địa chưa chắc sẽ để ý tới. Cho dù có gặp mặt trực diện cũng chỉ là vấn đề của một trận đánh mà thôi.
Chỉ cần có chừng mực thì mọi chuyện đều đang nằm trong tầm kiểm soát. Vấn đề duy nhất chính là số lượng Ma thú bắt được sẽ có hạn.
Nhưng chuyện này cũng không tính là gì, số lượng Kỵ sĩ ở Sơn Địa Lĩnh vốn cũng không nhiều. Dù có tính thêm toàn bộ thành viên của gia tộc Koslow cũng không góp nổi tám trăm tên kỵ sĩ.
Xét thấy quân đội cũng cần có quan chỉ huy, quân đoàn Ma thú chỉ cần biên chế 300 người là đủ. Việc mở rộng biên chế sau này thì phải chờ thế hệ trẻ trưởng thành mới được.
Không phải kỵ sĩ nào cũng có tư cách khiêu chiến Ma thú. Những đứa nhóc vừa mới trở thành Kỵ sĩ vốn không phải là đối thủ của Ma thú, chỉ có thể đi nuôi con non Ma thú.
Nhìn thì lỗ hổng rất lớn, nhưng nhu cầu thực tế lại không nhiều như trong dự đoán. Tiếp tục bắt Ma thú chủ yếu là vì gia tăng năng lực sinh tồn trên chiến trường của các quan quân.
Nên biết là hầu hết những người trước mắt này đều do một tay Hudson đào tạo ra. Không dám nói năng lực nghịch thiên cỡ nào, nhưng ít nhất là đã từ trong núi thây biển máu bước ra.
….
Phỉ Thúy cung, theo từng bức thư cầu viện mới truyền đến, sợi dây thần kinh đang căng cứng của Caesar IV cũng được thả lỏng một phần.
So với những bức thư trước đòi tiền, đòi lương, đòi trang bị, đòi viện quân thì những bức thư cầu viện lần này đã thiết thực hơn nhiều.
Cuối cùng cũng biết phải nâng cao thực lực quân sự của bản thân, đối với thực lực quân sự của các quốc gia Bắc đại lục, y chưa bao giờ xem trọng.
Nói câu không khách khí, một mình Vương quốc Alpha liền có thể đánh bại tất cả các quốc gia Bắc đại lục ngoài bản thân ra. Nhưng nếu xét về nhân lực, tài lực và vật lực thì những quốc gia này cộng lại sẽ hơn gấp 2 lần Vương quốc Alpha.
Theo lý mà nói, chỉ cần những quốc gia này chịu điều động toàn bộ lực lượng là sẽ có thể bộc phát ra sức chiến đấu bằng với hai Vương quốc Alpha .
Nhưng tiếc là điều đó chỉ giới hạn trong lý thuyết.
Một quốc gia đã sống trong chiến tranh trong một thời gian dài không thể nào có thực lực quân sự ngang bằng với những quốc gia đã quen sống trong hòa bình được.
Nếu như các quốc gia Bắc đại lục thật sự có thể điều động được lực lượng chiến đấu bằng với ba Vương quốc Alpha cộng lại, dù cho không phải là đối thủ của tam đại dị tộc thì cũng đủ sức tự vệ khi làm phe phòng thủ.
"Các quốc gia Bắc đại lục thỉnh cầu Vương quốc ta có thể phái nhân viên quân sự đến giúp bọn họ huấn luyện quân đội. Các khanh cảm thấy chuyện này như thế nào?"
Caesar IV ra vẻ thận trọng dò hỏi.
Việc nhúng tay vào chuyện nội bộ của những nước khác, đặc biệt là quân sự là rất hiếm thấy. Nếu như không phải dị tộc gây ra quá nhiều áp lực cho các quốc gia thì bọn họ chắc chắn sẽ không làm như vậy.
"Bệ hạ, phái người chi viện các quốc gia, đoàn kết toàn bộ lực lượng nhân tộc ở Bắc đại lục, đồng thời chống lại sự xâm lược của dị tộc chính là xu hướng phát triển chung.”
“Nếu mọi người đã đưa ra lời mời, vậy thì chúng ta không những phải phái người hỗ trợ, mà còn phải giúp cho thật tốt.”
“Việc này không chỉ liên quan đến an nguy của Bắc đại lục, mà còn liên quan đến sự hưng suy của toàn bộ nhân tộc, và nhất định sẽ có ảnh hưởng sâu sắc đến tình hình quốc tế trong tương lai!"
Tể tướng Đại công tước Newfoundland nghĩa chính ngôn từ nói.
Há có thể cự tuyệt được một cơ hội bồi dưỡng phe phái thân Alpha một cách quang minh chính đại được người ta đưa tới cửa như vậy được?
Đừng nói là giúp người ta huấn luyện quân đội, lần trước chỉ cần xuất binh cứu viện Công quốc Mosey thôi mà Vương quốc Alpha đã có được một đồng minh thân cận rồi.
Đúng là giới quý tộc đều rất chú trọng lợi ích, nhưng cũng chú trọng cả ân tình. Có rất nhiều quyết định được đưa ra dựa trên khuynh hướng cảm xúc cá nhân.