Người dịch: Whistle
Không muốn bỏ tiền cũng được, chỉ cần hỗ trợ xuất thủ một lần là được. Yêu cầu của Hudson không cao, chỉ cần vào thời kỳ chiến tranh đại lục đi theo giúp sức là được.
"Jose tiên sinh, tiên sinh tới từ vương đô, có hiểu biết gì về đấu thú trường không?"
Hudson quan tâm hỏi.
Kế hoạch tuy tốt, nhưng phải có người đi làm mới được. Trong cả cái tỉnh Đông Nam này chỉ có thành Beda là có một tòa đấu thú trường, điều này đã nói rõ rất nhiều vấn đề.
Nếu như nghề này dễ kiếm tiền, quý tộc các nơi đã sớm nhảy vào chia một chén canh rồi, không đến mức không có phát triển được như vậy.
"Ngài Bá tước, muốn kinh doanh đấu thú trường vô cùng đơn giản, chỉ cần một khoảng sân, cộng thêm "thú" với "người" là đủ.”
“Với tình huống của Sơn Địa Lĩnh, muốn thỏa mãn được những điều kiện này không khó, quan trọng là muốn có lợi nhuận thì lại khó.”
“Nếu chỉ dựa vào thu nhập từ việc bán vé vào cửa thì nhiều nhất cũng chỉ có thể không lời không lỗ, chuyện kiếm tiền thực sự vẫn là nhận hoa hồng từ việc cá cược.”
“Ngoài chuyện này ra thì còn có thể bán một chút đồ ăn, cung cấp một số phục vụ đặc thù, cùng với phí bồi thường sau khi đánh nhau, đây đều là những nguồn thu nhập quan trọng.”
“Xét theo tình hình thực tế của lãnh địa, trừ phi là đặt đấu thú trường ở thành Dadir để hấp dẫn các quý tộc ở các quận lân cận tới xem, nếu không sẽ rất khó có thể làm được thu chi cân bằng."
Nghe xong những lời phân tích của Jose , Hudson cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Sơn Địa Lĩnh nhìn thì có vẻ như ngũ tạng đều đủ, nhưng suy cho cùng thì con chim sẻ này vẫn quá nhỏ.
Công nghiệp nhẹ là dệt, công nghiệp nặng là luyện sắt. Những ngành này đều là xưởng thủ công, công nhân thì phụ thuộc hoàn toàn vào người làm lãnh chúa lão gia là hắn.
Năng lực chi tiêu chính là một chuyện cười. Cho dù Hudson đồng ý phát tiền lương thì những người này cũng không xài được, hoặc là nói không nỡ xài.
Trong tình huống mà ăn, mặc, ở, đi lại đều có lãnh chúa lão gia lo hết, dục vọng ăn chơi của mọi người gần như bằng không.
Đương nhiên, những cái hầu bao không xu dính túi của bọn họ đã định sẵn là không có dục vọng. Mục tiêu cuộc sống của lĩnh dân chỉ có: Ăn cơm no, tiến thêm một bước thì là: Ăn cơm ngon.
Còn truy cầu về mặt tinh thần thì có thể dùng vé vào cửa để làm ban thưởng. Dù sao cũng không ai trông cậy vào chuyện một đám người chẳng có nổi mấy đồng tệ trong túi bỏ tiền ra ăn chơi.
Nâng cao thu nhập của mọi người, đổi chế độ phát lương thực thành tiền mặt, chuyện này chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi.
Hầu hết ích lợi trong lãnh địa đều bị Hudson dùng vào việc xây dựng lãnh địa rồi, còn phải bỏ một phần nhỏ ra để nuôi quân đội.
Hiện giờ Sơn Địa Lĩnh vẫn còn đang trong tình trạng thiếu hụt tài chính, làm gì còn giá trị thặng dư có thể lấy ra chia nữa!
Nội bộ không có sức mua, sức mua ngoại bộ cũng không thể trông cậy vào. Mắt thấy chiến tranh đại lục đã tới gần, các quý tộc đều đang vội vàng tăng cường quân bị, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, làm gì còn tiền bạc mà lấy ra tiêu?
"Vậy cứ đặt đấu thú trường ở thành Dadir đi!”
“Số Ma thú còn lại đều là những con rất cứng đầu, dù đã liên tục bị đánh bại vài chục lần cũng không hề có ý thần phục.”
“Chúng ta cũng đều thử hết biện pháp uy bức lợi dụ rồi, nhưng vẫn không có bất kỳ hiệu quả gì, khả năng bị thu phục đã rất thấp.”
“Cứ lấy bọn chúng ra làm phần thưởng để hấp dẫn các kỵ sĩ đến từ các nơi tới khiêu chiến. Dựa theo quy củ của chúng ta, ai có thể đánh cho những con Ma thú này thần phục thì cứ thưởng cho bọn họ.”
“Phí báo danh 50 kim tệ là được, dùng một chút ít tiền này để đổi lấy một cơ hội trở thành Kỵ sĩ Ma thú, chắc là sẽ có không ít người mắc câu.”
“Suy cho cùng thì việc khiêu chiến trên lôi đài cũng sẽ an toàn hơn nhiều so với việc ra ngoài thử vận may.”
“Chỉ cần có mấy người may mắn thành công thì sau này không lo không có người thử.”
“Bằng cách này, ngay cả tiền thuê đấu thú sĩ cũng được tiết kiệm. Nếu như vận hành tốt, không chừng đấu thú trường còn có thể kiếm được một chút tiền.”
“Đương nhiên, đấu thú trường có thể kiếm được tiền hay không không quan trọng, quan trọng là có thể tuyên dương tinh thần thượng võ !"
Ngoài miệng thì nói không phải trọng điểm, nhưng toàn bộ hành động thực tế đều là nhằm vào tiền.
Vào thời kỳ chiến tranh, thứ có thể tăng cường thực lực sẽ càng đáng giá. Lấy con non Ma thú làm thí dụ, giá của con non Ma thú đã tăng hơn 40% so với trước khi chiến tranh đại lục nổ ra.
Đây là còn bởi vì Ma thú cần phải được bồi dưỡng trong một thời gian dài, nếu không giá sẽ tăng cao hơn nhiều.
Có cơ hội được Ma thú trưởng thành nhận chủ, cho dù chỉ là Ma thú cấp thấp, nhưng các quý tộc nhỏ cũng sẽ chạy theo như vịt.
So với Kỵ sĩ bình thường mà nói, Kỵ sĩ Ma thú dù là kiến công lập nghiệp hay là chạy trốn khi thất bại cũng đều có ưu thế hơn.
Cho dù xác suất thành công có thấp đến đâu thì cũng sẽ có rất nhiều người không nhịn được tới nếm thử.
Thoạt nhìn thì phí báo danh một lần cũng không nhiều, nhưng lại không chỉ có mỗi một con Ma thú đang chờ bọn họ tới khiêu chiến, sau khi đánh hết một vòng thì đây cũng không phải là một số tiền nhỏ.
Huống chi, báo danh khiêu chiến cũng không phải là sẽ lập tức có thể xuất chiến. Trong lúc đó còn có thời gian xếp hàng, cũng cần phải xài tiền.
Dù là ăn, mặc, ở, đi lại hay là đến xem mấy trận tranh tài cũng đều phải móc tiền túi ra cho Hudson lão gia.
Nếu như ích lợi không tệ, Hudson cũng không ngại phát triển sản nghiệp này, bắt thêm nhiều Ma thú bỏ vào trong đấu thú trường.
Lúc cần thiết, hắn còn có thể bật hack cho các Ma thú, cho bọn chúng ăn một vài loại thuốc tăng trưởng để kích thích sự nhiệt tình tham gia của các quý tộc.