Người dịch: Whistle
"Bá tước đại nhân tôn kính, đám học đồ đang được luyện tập bó xương. Vì lý do an toàn, chúng tôi quyết định để cho bọn nó thí nghiệm trên thân động vật trước.”
“Một số kẻ không có triển vọng, hạ thủ không biết nặng nhẹ nên đã quấy rầy đến Bá tước đại nhân, tôi lập tức đi xử phạt bọn nó. . ."
Shabattai run rẩy nói.
Rõ ràng là các Dược tề sư đã mất đi phần ngạo khí dưới sự đàn áp của Giáo Đình.
Cho dù là ở trong một quốc gia không ưa gì Giáo Đình như Vương quốc Alpha, địa vị của Dược tề sư cũng thuộc về loại tiện nghiệp, chỉ có thể cầu sinh tồn ở đáy xã hội.
Vất vả lắm mới tìm được một công việc tốt, Shabattai không muốn bởi vì đắc tội lãnh chúa lão gia mà mất đi chén cơm.
"Không cần khẩn trương, các ngươi cứ tiếp tục khóa huấn luyện của mình đi, ta chỉ tới xem một chút mà thôi.”
“Dù gì thì ông cũng từng sống sót trở về từ trên chiến trường, gặp chút chuyện nhỏ này cũng đâu cần phải khẩn trương như thế.”
“Cứ tiếp tục giảng bài theo như kế hoạch của các ngươi đi, phải mau chóng bồi dưỡng ra một nhóm Dược tề sư đạt tiêu chuẩn ra cho ta. Có gì cần thì có thể đề nghị với Bộ Chính vụ, bọn họ sẽ phụ trách an bài.”
“Ông đi làm việc đi, ta còn muốn đi dạo thêm vài nơi nữa!"
Hudson bất đắc dĩ nói.
Tại thế giới có đẳng cấp sâm nghiêm là tàn khốc như vậy đấy, thượng vị giả chỉ cần hơi bộc lộ cảm xúc đã đủ làm cho người bên dưới phải run sợ trong lòng.
Nếu như Hudson không giải thích, có lẽ sẽ có rất nhiều học viên gặp phải tai bay vạ gió.
Xét theo tình huống ở hiện trường thì cũng không khó lý giải tại sao Dược tề sư lại thảm đến vậy.
Mục sư chỉ cần thi triển thần thuật là có thể lập tức làm cho thương binh phục hồi lại như cũ, nhưng Dược tề sư thì phải làm ra cảnh tượng hoành tráng như thế này.
Nếu chỉ có vậy, nể tình tác dụng phụ nhỏ hơn thần thuật, cũng không phải là không thể tiếp nhận.
Nhưng mà lại còn có thêm một "Ma pháp Dược tề sư" cạnh tranh với bọn họ, đều là người chơi thuốc, nhưng có thêm hai chữ thì thân phận địa vị lại hoàn toàn khác biệt.
Mặc dù Ma pháp dược tề không có hiệu quả tức thời như thần thuật, nhưng nó lại có hiệu quả tốt và nhanh hơn các loại thuốc bình thường.
Ma pháp dược tề có thể chữa được rất nhiều loại bệnh mà thuốc bình thường không chữa được.
Dưới loại bối cảnh này , các quý tộc đương nhiên sẽ càng coi trọng ma pháp dược tề hơn. Còn về vấn đề chi phí chữa bệnh, đây không phải là phạm trù mà các đại nhân vật cần suy tính.
Không có kẻ thống trị ủng hộ, lại bị Giáo Đình chèn ép, các Dược tề sư có thể giữ được truyền thừa là đã rất không dễ dàng rồi, càng không cần phải nói đến chuyện tranh thủ địa vị xã hội cho bản thân mình.
Cũng chính vì cuộc sống của các Dược tề sư gian khổ như vậy, nên khi Hudson ra chiêu mộ lệnh liền lập tức có đủ lực lượng giáo viên chỉ trong một thời gian ngắn.
Hơn nữa trình độ của các ứng viên đều không thấp, cũng không có chuyện thật giả lẫn lộn. Trên đại lục Aslante này, bình dân dám lừa gạt quý tộc thì thường phải trả một giá rất đắt, đó là bỏ mình diệt tộc.
Đối đãi với nhân tài, Hudson vẫn luôn rất khoan dung. Cho dù địa vị xã hội của Dược tề sư rất thấp, nhưng đãi ngộ mà bọn họ nhận được ở Sơn Địa Lĩnh lại không tệ.
Hiệu quả cũng rất rõ ràng, những học đồ Dược tề này chỉ mới học tập một khoảng thời gian mà đã có thể điều phối được những loại thuốc đơn giản nhất, trị được một số những bệnh thường thấy của lĩnh dân.
Dù cho hệ thống chữa bệnh còn yếu kém, nhưng dù sao cũng còn tốt hơn là không có. Dựa vào sự cố gắng của các Dược tề sư, tỉ lệ trẻ nhỏ tử vong ở Sơn Địa Lĩnh đã giảm đi rất nhiều.
Có thành quả, chứng minh được việc mở rộng Dược tề học cơ bản là chính xác, Hudson đương nhiên là sẽ đầu tư nhiều hơn.
Thực ra thì việc đi thị sát của hắn chỉ là làm cho các quan liêu trong lãnh địa xem thôi. Hắn đang dùng hành động thực tế để nói cho đám quan liêu biết, lãnh chúa lão gia rất xem trọng việc bồi dưỡng Dược tề sư, cho nên nhất định phải làm tốt những công việc liên quan.
Nếu như phát triển không tệ thì đội cứu hộ chữa bệnh này cũng sẽ được tiến vào quân đội trong thời gian tới.
Nếu chỉ xét về mặt hiệu suất thì Mục sư sẽ thích hợp với quân đội hơn, nhưng lại cần phải trả giá bằng mạng sống!
Có rất nhiều cựu chiến binh sau khi nhận được sự cứu chữa tận tình của Mục sư đều bị lão hóa nhanh chóng, không được mấy năm đã phải rời khỏi chiến trường.
Ma pháp dược tề là lý tưởng nhất, nhưng tiếc rằng giá cả lại quá cao, có thể thỏa mãn được nhu cầu của sĩ quan đã không dễ dàng rồi.
Trong tình huống có lựa chọn, Hudson không thích sử dụng binh lính như những vật phẩm tiêu hao.
Cho dù quân đội mà hắn chỉ huy đa phần đều là bia đỡ đạn thì hắn cũng sẽ cố gắng giảm thiểu số lượng nhân viên thương vong.
Nhờ vào quan điểm này, trong những cuộc chiến tranh mà Hudson tham dự, số lượng nhân viên thương vong đều bị khống chế trong phạm vi tiêu chuẩn thấp.
Danh hiệu danh tướng của hắn có một phần ba nguyên nhân là do thú nhân tuyên truyền, một phần ba là do các quý tộc thổi phồng lẫn nhau, còn một phần ba còn lại chính là sự ủng hộ của các binh sĩ ở đáy xã hội.
Trong thời kỳ chiến tranh, danh tiếng của hắn vẫn chưa lớn như hiện giờ, nhưng sau khi chiến tranh kết thúc, trải qua một đám fan hâm mộ tuyên truyền, "nhãn hiệu Danh tướng" của hắn mới xâm nhập lòng người.
. . .
Một đường tiến lên, quan sát giang sơn mà mình đánh hạ, Hudson cũng không khỏi sinh ra một cỗ hào hùng.
Khởi nghiệp rất khó, có thể trong vài năm ngắn ngủi lập ra được một mảnh cơ nghiệp như vậy, ngay cả bản thân hắn quay đầu nhìn lại đều cảm thấy có chút khó tin.