Người dịch: Whistle
Nhìn về phía vùng đầm lầy không còn dấu vết, đây là nơi hắn bắt đầu thực hiện ước mơ của mình, hiện giờ vùng đầm lầy này đã biến thành một mảnh ruộng tốt, có lẽ không được bao lâu nữa, vùng đầm lầy này sẽ biến thành lịch sử.
Đi dọc theo kênh đào xuống bên dưới, nhìn xem khói bếp bốc lên dọc bờ sông, Hudson không khỏi nở nụ cười.
Kinh tế kênh đào đã bắt đầu phát triển, mặc dù trước mắt vẫn chỉ là mầm non, phí qua đường còn không đủ để bảo trì kênh đào, nhưng đây là một sự khởi đầu tốt.
Loạn thế mang đến "rủi ro", nhưng cũng mang theo "cơ hội" . Có thể tiến thêm một bước trong loạn thế hay không thì phải bản thân mình có thể nắm chặt kỳ ngộ không.
"Bá tước đại nhân, chiếc quân hạm này là chiếc quân hạm cỡ lớn đầu tiên được chế tạo sau khi xưởng đóng tàu được di dời.”
“Tàu được thiết kế dài 72 mét, rộng 17 mét, trọng tải 2,486 tấn, dự kiến sẽ được trang bị sáu khẩu Ma Tinh pháo, Ma pháp nỏ cỡ trung. . .”
“Toàn bộ biên chế là 923 người, toàn bộ con thuyền cần khắc hoạ ba mươi sáu loại Ma pháp trận, tốc độ di chuyển bình thường là mười lăm km một giờ, nếu như sử dụng toàn bộ ma pháp trận thì có thể đạt tới ba mươi km một giờ.”
“Nếu bị hướng gió ảnh hưởng, thuận hướng gió thì vận tốc sẽ hơi tăng lên, còn ngược hướng gió sẽ giảm bớt. . ."
Có lẽ là vì lo Hudson nghe không hiểu, Sears cố gắng sử dụng những ngôn từ dễ hiểu, nhưng trên thực tế cũng chẳng có tác dụng gì.
Y nói một tràng, cuối cùng Hudson chỉ nhớ được chiếc quân hạm này sẽ được xếp vào đội hai.
Trong ấn tượng của Hudson, thuyền lớn, có nhiều Ma Tinh pháo, ma pháp trận có đẳng cấp cao thì cũng đồng nghĩa với việc có sức chiến đấu mạnh.
Chiếc quân hạm lớn nhất hiện giờ có trọng tải lên đến hơn ba ngàn tấn. Đẳng cấp Ma pháp trận ra sao thì không biết, chỉ biết là nó có hơn 40 khẩu Ma Tinh pháo.
Đương nhiên, ngoài việc gia tăng số lượng Ma Tinh pháo ra, cũng có người đang cải tiến Ma Tinh pháo.
Cụ thể phát triển đến đâu thì Hudson không rõ.
Dù sao thì số Ma Tinh pháo mà hắn cần hiện giờ đều được mua trực tiếp từ Bộ Quân vụ, về cơ bản thì đây có thể được xem là đại diện cho kỹ thuật tiên tiến nhất của Vương quốc Alpha.
Hắn tạm thời chưa nghĩ đến việc tự chủ trong nghiên cứu phát minh. Kỹ thuật chế tạo Ma Tinh pháo quá cao, Sơn Địa Lĩnh sẽ không thể nào nắm được chỉ trong thời gian ngắn.
Ngay cả khi trong tay hắn có một đống tài liệu đúc pháo, nhưng đó cũng chỉ là cơ sở lý thuyết, còn một chặng đường dài phía trước mới có thể đạt đến trình độ tiên tiến của đại lục hiện giờ.
Có lẽ đợi một số nước nhỏ xui xẻo bị hủy diệt trong cuộc chiến tranh đại lục lần này thì có thể sẽ có nhân tài trong phương diện này xuất hiện.
Còn trước đó thì đừng có trông cậy vào. Theo Hudson được biết, trong đám đại quý tộc của Vương quốc Alpha, chỉ có hai ba nhà là có thể tự mình rèn đúc Ma Tinh pháo.
Những đại gia tộc khác không tự mình làm không phải vì không có kỹ thuật, chủ yếu là vì vấn đề chi phí.
Ma Tinh pháo vốn dĩ là sản phẩm tiểu chúng, ngoài việc bán ra nước ngoài và các đại quý tộc Bắc Cương là có nhu cầu khá lớn ra, đại đa số quý tộc đều không có nhu cầu gì nhiều.
Số lượng thành trì trong tay cũng chỉ có nhiêu đó. Dù có trang bị cho toàn bộ thành trì chỉ cũng chỉ cần có mấy chục khẩu.
Những thứ này lại không cần phải đổi mới mỗi ngày, mỗi lần lên tường thành thường đều phục dịch ít nhất là ba mươi năm, nếu như bảo quản tốt, hai ba trăm năm sau cũng có thể sử dụng được.
Nhu cầu thị trường ít như vậy, nếu mở một dây chuyền sản xuất thì chắc chắn sẽ bị lỗ vốn.
Một nhà không làm được, vậy thì mọi người cùng nhau làm. Ngoài mấy nhà tài đại khí thô và các quý tộc có nhu cầu về số lượng nhiều ra, những người còn lại đều sẽ lựa chọn mua hàng trực tiếp từ Bộ Quân vụ.
Đối với Hudson mà nói, điều này hiển nhiên là một chuyện tốt. Chuyện này có nghĩa là hắn có thể trực tiếp mua sắm Ma Tinh pháo thành phẩm trong giai đoạn đầu khởi nghiệp, mà không cần phải tiêu tốn nhiều thời gian và đầu tư tài chính kếch xù để nghiên cứu sản xuất.
"Sears tiên sinh, chiếc quân hạm này lúc nào có thể phục dịch?"
Hudson chỉ vào sống tàu trong ụ tàu.
Đều bị chiến tranh ép cho, nếu như chiến tranh đại lục không đột nhiên bộc phát, hiện giờ Hudson nhất định sẽ ra lệnh chế tạo thuyền buôn kênh đào và thuyền hải tặc để tích lũy kinh nghiệm trước, sau đó mới từ từ chế tạo thuyền buôn trên biển và quân hạm.
Nhưng chiến tranh đại lục nổ ra đã làm cho kế hoạch ban đầu không còn hợp thời nữa. Vì thỏa mãn nhu cầu thực tế, Hudson nhất định phải tạo ra những chiếc thuyền buôn có thể đối phó với hải tặc.
Không phải là vì mậu dịch, chỉ là vì muốn bảo vệ thuyền buôn của mình, có thể chở được một lượng lớn nhân khẩu từ hải ngoại về.
Đại quân Thú nhân ngóc đầu trở lại, trong tình huống không có ngoại lực trợ giúp, bảy nước thảo nguyên bị thất thủ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Hudson đã từng thống kê rồi, trong vòng 2 - 3 năm tới, các thế lực lớn sẽ từ từ vận chuyển nhân khẩu rời khỏi bảy nước thảo nguyên, ít nhất cũng có 3-4 triệu người.
Nhiều người như vậy sẽ không thể nào rút lui trong thời gian ngắn được. Bản thân các quyền quý còn khó bản vệ, lại càng không cần phải nói đến việc bảo vệ cho thuộc hạ và nông nô.
Dù là đi tiếp thu nạn dân hay trực tiếp tới đó mua nông nô của các quý tộc lãnh chúa thì đây cũng là một vụ làm ăn không tệ.
Yêu cầu của Hudson không cao, chỉ cần có thể tiếp thu 10-20% nhân khẩu là đủ cho Sơn Địa Lĩnh ăn no rồi.
Trên thực tế, dân số ở các quốc gia phía tây tại Bắc đại lục còn nhiều hơn, nhưng đường xá quá xa xôi, lại còn phải đi qua nhiều quốc gia.