Người dịch: Whistle
Cho dù bọn họ tỏ ra là mình không hề có ác ý, nhưng người ta chưa chắc sẽ chịu tin.
Hudson chỉ nhẹ nhàng giật dây đã làm cho tình thế bị mất khống chế, dồn đoàn người Giáo Đình vào trong tình cảnh lúng túng.
"Đại nhân, nếu như hành tung đã bị bại lộ. Hay là chúng ta trở về trước đi, chờ chuyện này qua rồi mới đi đến đảo Độc Long. . ."
Tên đảo chủ trung niên còn chưa nói hết lời thì đã lão già vả cho một bạt tai, sau đó lập tức cảnh cáo nói: "Mustache, xem ra trong những năm này ngươi thật sự đã tiến bộ không ít, còn dám dạy ta làm việc.”
“Ngươi chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được, những chuyện khác không cần ngươi phải nhọc lòng. Ta hi vọng đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.”
“Nếu không, ngươi sẽ cảm thấy hối hận khi đến với thế giới này!"
Mustache nghĩ tới những thủ đoạn khủng bố của lão già liền lập tức từ trong thất thần tỉnh hồn lại, và bị dọa đến vội vàng gật đầu.
Chẳng biết từ lúc nào, trên tấm ván ép đã có thêm một vũng chất lỏng không xác định. May mà trên biển sóng to gió lớn, nên đã tiện thể cuốn trôi đi vũng nước này.
Nếu để cho các tiểu đệ biết được lão đại nhà mình còn có một bộ mặt sợ sệt như vậy, e là lòng người sẽ tan rã ngay lập tức.
Sau khi giáo huấn tên đảo chủ xong, lão già liền trực tiếp mang theo mấy người ở sau lưng quay trở về khoang thuyền, như thể vừa rồi chẳng hề xảy ra chuyện gì cả.
Thấy đoàn người này rời đi, trên mặt Mustache cuối cùng cũng lộ ra vẻ oán hận, nhưng vẻ mặt này chỉ thoáng qua liền lập tức biến thành vẻ mặt sống sót sau tai nạn.
Sống chết đều đang nằm trong tay người khác, dù là Mustache đã trở thành một tên thủ lĩnh hải tặc vang danh tứ phương, nhưng ở trong mắt của đối phương, ông ta vẫn chỉ là một con cờ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Hết cách rồi, ai bảo ông ta là một tên hải tặc chứ?
Ở trong mắt người bình thường, hải tặc đều là loại người cùng hung cực ác; Nhưng ở trong mắt của các đại nhân vật, bọn họ chỉ là những con sâu kiến có thể bóp chết bất kỳ lúc này.
Giáo Đình cũng không phải không có đội tàu, an bài đám hải tặc này tùy hành ngoài việc che giấu hành tung ra, nguyên nhân lớn nhất vẫn chuyến đi tới đảo Độc Long lần này cần rất nhiều bia đỡ đạn dò đường.
Giáo Đình không nỡ tổn thất lực lượng dòng chính, nên chỉ có thể để sử dụng những kẻ xui xẻo đang bồi hồi trên lằn ranh giữa sự sống và cái chết này.
Trên trán Mustache còn toát ra một vẻ tàn nhẫn. Nhiều năm không ngừng làm việc cho Giáo Đình, vẫn ông ta vẫn không có được bất kỳ thân phận địa vị gì, trong bụng đã tích lũy một đống oán khí.
Nếu như không vì biết rõ thế lực của Giáo Đình quá lớn, bản thân không có năng lực phản kích, thì ông ta đã cắn trả từ lâu rồi.
Nhớ tới truyền thuyết về "Đảo Độc Long", hai mắt của Mustache liền tỏa sáng. Nếu là có thể đoạt được thu hoạch của Giáo Đình trong hành động lần này, không chừng ông ta sẽ có thể thoát khỏi tình cảnh lúng túng như hiện giờ.
Cùng lắm là vứt bỏ nhóm hải tặc này, thay hình đổi dạng xuất hiện với một thân phận mới. Hiện giờ đại lục đang trong thời kỳ chiến tranh, đang tràn ngập vô số cơ hội.
Lựa chọn một quốc gia mà Giáo Đình đang yếu thế để gia nhập, lấy được một thân phận quý tộc sẽ tốt hơn nhiều so với việc suốt ngày lênh đênh trên biển.
…..
Thành Beda, phủ tổng đốc.
Khi tin tức truyền đến tay Bá tước Pierce, cuộc đại chiến đã sớm hạ màn, chỉ còn lại những con số lạnh lẽo.
"Truyền lệnh xuống, để cho toàn bộ quan binh thủy quân đang nghỉ ngơi trở về vị trí, chuẩn bị tùy thời xuất kích.”
“Ra lệnh cưỡng chế toàn bộ lực lượng trên biển ở vùng duyên hải Đông Nam phải chú ý theo dõi dấu vết của hạm đội hải tặc ngoại lai này, nếu phát hiện tình huống phải lập tức báo cáo.”
“Phái Kỵ binh Griffin trong lãnh địa ra ngoài tìm kiếm trên mặt biển. Ta không tin là hạm đội hải tặc này có thể bay lên trời!"
Bá tước Pierce tức giận hạ lệnh.
Ở trước cửa nhà mình đánh một trận chiến mơ hồ với địch nhân, thiệt hại mấy trăm tên quan binh thuỷ quân, kết quả là ngay cả thân phận của đối phương cũng không rõ.
Chịu một sự thiệt thòi lớn như vậy, nếu như không bắt được kẻ địch để giết gà dọa khỉ thì gia tộc Dalton làm sao có thể lăn lộn trên biển được nữa?
Còn về phần nguyên nhân gây ra xung đột thì hiện giờ đã không còn quan trọng nữa, đả kích hải tặc vốn cũng chẳng cần lý do.
"Chú, việc buôn bán ở vùng biển phía Bắc vốn kém phát triển, thực lực của những hải tặc chiếm cứ vùng này cũng đều có hạn. Đám hải tặc không hiểu quy củ này chắc là đến từ vùng biển trung và nam bộ.”
“Hải tặc thường dựa vào sự hiểu biết sâu sắc về vùng biển để thực hiện các vụ tấn công, trong tình huống bình thường, bọn chúng đều sẽ hoạt động trong khu vực của mình, rất ít khi vượt giới.”
“Nhóm hải tặc này đột nhiên tấn công phương bắc, người của chúng ta không thể phát hiện ra trước cũng có thể hiểu được.”
“Mặc dù hạm đội của chúng ta đã phải chịu sự thiệt hại không nhỏ trong cuộc chiến, nhưng nó cũng đã chứng minh được khả năng kiểm soát bờ biển phía đông nam của chúng ta.”
“Có thể phát hiện địch nhân xâm nhập ngay lập tức đã chứng minh người phía dưới làm việc rất chăm chỉ.”
“Nếu như không có cuộc hải chiến này làm bại lộ tung tích của địch nhân. Để lũ người này đánh lén bến cảng hoặc là một hòn đảo nào đó của chúng ta thì đó mới là một mối đe dọa lớn!"
Tử tước Kayo mở miệng khuyên.
Theo Hudson một đường quật khởi, kẻ giữ chức vụ quận trưởng quận Wyton như y đã không còn ở lỳ trong đất phong nữa, mà trở về hiệp trợ Bá tước Pierce xử lý công việc của gia tộc.
Một nửa là do gia tộc cần phát triển, một nửa khác thì là bị ép phải như vậy.