Người dịch: Whistle
Lãnh thổ bị thất thủ nhanh như vậy không phải là do các quý tộc của Công quốc Omega quá vô dụng. Trên thực tế, những quý tộc có thể ra ngoài phát triển một mảnh cơ nghiệp đều là tinh anh của thời đại này.
Một nước nhỏ cộng thêm một nước mới di dân, hai nhân tố khách quan chồng chất lên nhau đã định sẵn là Công quốc Omega sẽ có một vận mệnh bi thảm.
Cuộc chiến bảo vệ Vương đô nổ ra sớm là vì quốc gia này chỉ toàn là đồng bằng, chỉ có Vương đô mới có thể được xưng cứ điểm phòng thủ kiên cố.
Thời gian phát triển của bọn họ thật sự là quá ngắn, toàn bộ Công quốc cũng chẳng có nổi mấy tòa thành, pháo đài quý tộc cũng đều đang thi công, căn bản không có điều kiện cố thủ.
Trước đó chẳng có một chút dấu hiệu nào là sẽ phát sinh chiến tranh đại lục cả, không ai ngờ rằng cuộc chiến này sẽ đột nhiên bộc phát như vậy.
Bọn họ bị cuốn vào trong chiến tranh mà chưa kịp chuẩn bị gì, làm cho Công quốc Omega phải gánh chịu một áp lực như núi.
Baird I đích thân dò xét tình huống phòng ngự trên tường thành, cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, ông ta âm thầm thở dài một hơi.
Từ khi kế vị đến nay, ông ta chẳng có ngày nào là được sống yên ổn cả.
Đầu tiên là vội vàng xây dựng chính quyền và tổ chức di dân, sau đó lại đi sớm về tối mang theo quốc dân khai hoang lập nghiệp, không ngờ là Công quốc chỉ vừa bước vào quỹ đạo thì đại quân thú nhân lại giết tới.
Nếu như biết trước là Quốc vương sẽ cực như vậy thì ông ta đã ở lại quê quán làm mọt gạo rồi.
Trên đời không có thuốc hối hận, bây giờ đang trong cuộc chiến giữa các chủng tộc, ông ta không thể nào lùi bước được.
"Viện binh của các quốc gia khác chừng nào mới đến?"
Baird I quan tâm hỏi.
Công quốc Omega đã điều động toàn bộ linh lực, chỉ cần là người có thể cầm đao cũng đều bị xếp vào trong quân đội.
Nhưng mà dựa vào một chút ít lực lượng này để ngăn cản bước tiến của đại quân thú nhân là không thể nào.
"Liên minh Bảy nước đã bắt đầu điều động quân đội rồi, nhưng xét đến khả năng thú nhân sẽ chặn đường, nên muốn chờ viện binh của các quốc gia trên đại lục tụ họp lại rồi mới cùng nhau hành động.”
“Bộ ngoại vụ đã liên hợp với sáu nước khác cùng nhau đề xuất lên Liên minh, trước mắt vẫn còn đang thương lượng trong Hội nghị Liên minh Nhân tộc.”
“Liên minh Bảy nước cũng đã âm thầm đàm phán với các quốc gia khác, Vương quốc Frank hứa là sẽ phải 40.000 binh, Vương quốc Iberia cũng hứa là sẽ chi viện 35.000 binh. . .”
“Vương quốc Alpha cam kết chi viện nhiều nhất, bọn họ sẽ phái ra 70.000 quân để chi viện cho bảy nước chúng ta.”
“Các quốc gia khác trên đại lục cũng hứa là sẽ phái viện binh tới cứu viện, tổng binh lực cao nhất sẽ đạt tới hơn 400.000 người. Cộng thêm lực lượng quân sự của Liên minh Bảy nước, về mặt lý thuyết là có thể đánh với thú nhân một trận.”
“Nhưng đây chỉ là lý thuyết, trên thực tế thì tốc độ hành động của các quốc gia đều rất chậm chạp, bao gồm cả nước vẫn luôn có hiệu suất rất cao là Vương quốc Alpha, tốc độ phản ứng chậm một cách bất thường.”
“Ngoài Vương quốc Alpha ra, tất cả các nước lớn nhân tộc đều đã bị cuốn vào trong chiến tranh, ngay cả khi bọn họ chịu phái viện binh thì sợ là cũng không phải là quân tinh nhuệ.”
“Xét theo thế cục tổng thể thì tình hình của Công quốc vẫn không thể lạc quan!"
Bộ trưởng Bộ Ngoại vụ Bathory trầm giọng nói.
Kết quả ngoại giao này đương nhiên là không thể làm vừa lòng mọi người. Nhưng hết cách rồi, con người đều có tư tâm.
Mọi người đều hứa xuất binh, đó là vì đại nghĩa nhân tộc, nhưng điều kiện tiên quyết là phải lo cho bản thân mình trước đã.
"Nào chỉ là không lạc quan, rõ ràng là không lưu đường sống cho chúng ta mà!”
“Nếu như không có viện binh, Vương đô bị thất thủ chỉ còn là vấn đề thời gian.”
“Hiện giờ chúng ta có thể cầm cự được là vì thú nhân vẫn chưa tiến công một cách trắng trợn, bọn chúng đang muốn trả giá ít nhất để giành được thắng lợi.”
“Chúng ta đã bị phong tỏa, lương thực dự trữ trong thành nhiều nhất chỉ có thể cầm cự được ba tháng.”
“Một khi tiêu hao hết lương thực, cho dù quân địch không tiến công thì chúng ta cũng sẽ sụp đổ.”
“Quốc gia khác thì không nói, vì bá nghiệp, bọn họ từ bỏ chúng ta cũng là chuyện đương nhiên.”
“Nhưng Vương quốc Alpha lại đang xảy ra chuyện gì, tại sao vẫn luôn án binh bất động, chẳng lẽ bọn họ không hiểu là sau khi bảy nước chúng ta xong đời thì kẻ xui xẻo tiếp theo chính là bọn hắn sao?"
Bộ trưởng Bộ Quân vụ Jephson phẫn nộ nói.
Vì bảo vệ Vương đô, bọn họ bị ép phải sử dụng đến thủ đoạn vườn không nhà trống, tập trung quân đội của cả nước đến vương đô, một lượng lớn nhân khẩu tràn vào đã làm cho lương thực bị tiêu hao nhanh chóng.
Trong tình huống bị cắt đứt tiếp tế, lương thực trong thành sẽ là ăn một hạt thì ít đi một hạt.
Trước đó bọn họ vẫn chưa hề cân nhắc đến vấn đề này, đó là bởi vì họ không cho rằng mình có thể cầm cự được ba tháng dưới sức tấn công toàn lực của đại quân thú nhân.
Thú nhân giảm cường độ tiến công đã làm cho vấn đề lương thực mà trước đó vốn không nằm trong phạm vi suy tính trở thành rồi nguy cơ đầu nguồn.
"Ta có thể trả lời vấn đề này của ông, tóm gọn lại chỉ có hai chữ —— tiền lương!”
“Vương quốc Alpha vẫn còn chưa khôi phục sau cuộc chiến tranh lần trước, cho dù bọn hắn muốn xuất binh chi viện thì cũng không có đủ tiền lương để viên chinh.”
“Dù sao bảy nước thảo nguyên chết hay sống cũng chẳng liên quan gì đến bọn hắn, ra sức cứu viện không chừng còn sẽ bồi dưỡng địch nhân cho bản thân, không bằng bỏ mặc để chúng ta tiêu hao với thú nhân.”
“Huống chi, kẻ địch mà bọn hắn cần suy tính không chỉ có thú nhân, mà còn có Thượng Cổ Di tộc và tộc Tinh Linh.”
“Đứng trên lập trường của bọn hắn, có lẽ bỏ mặc thú nhân hủy diệt chúng ta rồi quyết chiến với thú nhân ở trước cửa nhà mới là lựa chọn tốt nhất!"
Tể tướng Cameron lạnh lùng nói.