Người dịch: Whistle
Chỉ có gia chủ mới biết giá cả của củi gạo dầu muối, chiến tranh đại lục mới bộc phát hai tháng thôi mà Công quốc Omega đã sắp bị đoạn lương rồi.
Vương quốc Alpha đã đánh trận liên tục trong mấy năm liền, tình trạng kinh tế có thể tốt mới là lạ. Mấy chục năm tích lũy bị đánh sạch, lại còn đang thiếu nợ đầy người.
Một lần viễn chinh thêm trăm vạn đại quân, sợ là chưa đánh bại thú nhân thì Vương quốc Alpha đã bị lượng vật tư hậu cần khổng lồ này kéo cho sụp đổ rồi.
Biết rõ cũng vô dụng, hiện giờ bảy nước thảo nguyên muốn tự cung tự cấp còn khó, nào có năng lực cung cấp hậu cần cho đại quân .
Viện binh mà các quốc gia phái tới tiếp viện đều phải tự mang theo lương thảo và vật tư, bọn họ nhiều nhất chỉ tổ chức nhân thủ hỗ trợ vận chuyển mà thôi.
"Mọi người cũng không cần phải quá bi quan, xét thấy chúng ta đang gặp phải tình huống đặc biệt, Hội nghị Liên minh Nhân tộc đặc phê: Chúng ta có thể vừa rút lui vừa cầm cự.”
“Đương nhiên, vừa rút lui vừa cầm cự chỉ chuyện tồn tại về mặt lý thuyết. Một khi rời khỏi sự bảo vệ của thành trì thì chẳng khác nào đang đưa người chi đại quân thú nhân đồ sát.”
“Hiện giờ nếu bảo vệ thành trì cẩn thận, chúng ta còn có thể giữ vững được hai ba tháng, sau đó mới dùng lý do lương thực đã bị tiêu hao hết để phá vây, cho các phương một lời giải thích."
Bathory ra vẻ bình tĩnh nói.
Một quốc gia mới thành lập sẽ thiếu lực hướng tâm. Nhưng dù sao đi nữa cũng là một quốc gia, chỉ có ở trong quốc gia này, bọn họ mới có được địa vị cao cả.
Một khi lựa chọn rút lui, ai cũng không biết phải tới năm nào tháng nào mới có thể thu hồi cố hương. Có lẽ sau khi cuộc chiến tranh đại lục này kết thúc, hoặc có lẽ là phải đợi hết đời này đến đời khác.
Nhìn đám đại thần đang thảo luận nhiệt liệt, Baird I chỉ biết không ngừng thở dài.
Công quốc Omega thoạt nhìn đã có hệ thống rõ ràng, nhưng về mặt bản chất thì vẫn là một gánh hát rong vừa mới thành lập mà thôi.
Những người ở đây đều có xuất thân hiển hách, cho dù Công quốc bị hủy diệt, bọn họ vẫn còn có thể trở về làm mọt gạo.
Số lực lượng vùi đầu vào trong Công quốc chỉ là một phần nhỏ của gia tộc đứng sau lưng, cho dù thất bại cũng không đả thương được nguyên khí.
Nếu như là truyền thừa mấy đời, khóa chặt lợi ích chung với Công quốc, bây giờ đã là một cảnh tượng khác.
. . .
"Bộ Ngoại vụ, tiếp tục phái người đi thương lượng với Vương quốc Alpha, cố gắng tranh thủ viện quân.”
“Bên phía Liên minh Bảy nước cũng nên đốc xúc một lần, cho dù bọn họ không dám phái binh cứu viện, nhưng ít nhiều gì cũng nên làm ra một chút động tĩnh để yểm hộ chúng ta phá vây."
Sau khi nói xong, Baird I bèn vung ống tay áo lên rồi quay người rời đi.
Trực giác nói cho ông ta biết, một khi Công quốc Omega rút lui, cái chức Quốc vương này của ông ta cũng đến hồi kết.
Cho dù sau này có thu hồi lại lãnh thổ thì cũng chẳng còn chuyện của ông ta nữa.
Từ thái độ của quần thần cũng có thể thấy được, mối quan hệ giữa bọn họ chỉ là một nhóm người chắp vá, không có cái gì gọi là lòng trung thành ở đây cả.
Số uy tín nhỏ nhoi của một vị Quân vương được ông ta dày công vun đắp đã biến mất sau những trận thất bại liên tục trong chiến tranh.
…..
Trên Thánh Sơn, Shelter VII nhìn những bức thư cầu viện trong tay rồi âm thầm phát sầu.
Mặc dù chiến tranh đại lục nổ ra cũng có một phần công lao của ông ta, nhưng đó cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền theo diễn biến của tình hình quốc tế thôi, ông ta không thể kiểm soát được thời điểm cụ thể chiến tranh nổ ra.
Ít nhất khi cuộc phản công thú nhân kết thúc, Shelter VII cũng không ngờ là chiến tranh đại lục lại nổ ra nhanh như vậy.
Nếu không thì ông ta cũng sẽ không bỏ ra một cái giá rất lớn để đẩy đứa cháu trai của mình, nhưng trên thực tế là con trai ông ta lên ngôi vương vị.
Mặc dù là một đứa con riêng, nhưng đó lại là đứa con trai mà ông ta xem trọng nhất.
Không phải là vì Shelter VII muốn phá vỡ quan niệm thế tục, chủ yếu là do Thần Hi giáo hội có quy định: Giáo Hoàng không được cưới.
Không có con trai hợp pháp, nên ông ta chỉ có thể dựa vào con riêng để thỏa mãn tình phụ tử của bản thân.
Lúc đầu Shelter VII còn nghĩ là sẽ để cho con trai mình lên kế thừa ngôi vị Giáo Hoàng, nhưng sau này thấy khó quá, trùng hợp là bảy nước thảo nguyên đột nhiên xuất hiện, làm cho ông ta nhìn thấy một lựa chọn khác.
Giáo Hoàng không thể thế tập, nhưng Quốc vương thì lại có thể. Thay vì ở lại đây tranh đoạt ngôi vị Giáo Hoàng không xác định này, chẳng thà bỏ công bỏ sức ra tranh đoạt vương vị có thể truyền thừa đời đời.
Mặc dù trên miệng Shelter VII luôn hô hào là phải khôi phục vinh quang của Giáo Đình, nhưng trên thực tế, ông ta lại hiểu rõ hơn bất kỳ người nào là Giáo Đình đã không còn khả năng trở lại như trước nữa.
"Các ngươi có cái nhìn như thế nào về thư cầu viện của bảy nước thảo nguyên?"
Shelter VII cau mày hỏi.
Giáo Đình không phải là của một mình ông ta, muốn xuất binh cứu viện thì nhất định phải nhận được sự ủng hộ của các phe phái lớn trong nội bộ Giáo Đình.
Muốn làm được điểm này không khó, con trai Giáo Hoàng là Quốc vương, con trai của những thủ lĩnh phe phái kia cũng là đại lãnh chúa, thấp một chút thì cũng có khả năng là lãnh chúa vừa và nhỏ.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Vương quốc Quang Minh chính là bản sao của Giáo Đình. Toàn bộ vị trí đều đã được định sẵn, chẳng còn chỗ trống nào cả.
Di chứng chính là sức chiến đấu của Vương quốc Quang Minh sẽ thấp hơn một tí xíu. Số lượng con cháu đời thứ hai, đời thứ ba thật sự là nhiều lắm, ngay cả ý chí liều mạng cũng không còn mãnh liệt như trước nữa.
Đương nhiên, bọn họ cũng có ưu thế của riêng mình, lượng tài nguyên mà bậc cha chú đầu tư vào sẽ phong phú hơn một chút.