Người dịch: Whistle
Nếu xét theo số liệu trên giấy, Vương quốc Quang Minh đứng đầu trong bảy nước thảo nguyên về tất cả các lĩnh vực như: nhân khẩu, kinh tế, quân đội, số lượng cao thủ vv….
"Bệ hạ, Vương quốc Quang Minh trong bảy nước thảo nguyên là một phần quan trọng trong bố cục của chúng ta ở Bắc đại lục. Nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không nên tuỳ tiện vứt bỏ.”
“Vì để cho vinh quang của Thần Hi chi chủ lại một lần nữa chiếu rọi khắp đại lục, chúng ta nhất định phải hối thúc Liên minh Nhân tộc nhanh chóng triển khai hành động.”
“Nếu như không được Hội nghị thông qua, vậy thì để cho Vương quốc Quang Minh tạm thời từ bỏ một phần lớn quốc thổ, chỉ chọn những địa điểm quan trọng để phòng thủ.”
“Chúng ta nên phái một đội quân tinh nhuệ tới đó để đảm bảo là họ có thể giữ được ít nhất một cứ điểm, đợi sau khi giành được thắng lợi trong cuộc chiến tranh đại lục này, chúng ta sẽ đề nghị các quốc gia khác cùng nhau phái binh giúp họ thu hồi lại lãnh thổ bị mất."
Giám mục Sauron nói với giọng điệu nghĩa chính ngôn từ.
Đây là điển hình của dùng công mưu tư, nhưng lại không có người phản đối. Dù gì thì chuyện như vậy cũng không phải mới xảy ra lần đầu tiên, chi phí chi viện to lớn dành cho Vương quốc Quang Minh trước đó cũng là do Giáo Đình chi trả.
So với những quốc gia theo hình thức đầu tư cổ phần, Giáo Đình chính là một xí nghiệp tư nhân. Chỉ có một ông chủ là Thần Hi chi chủ, những người ở đây chỉ là những người làm công cao cấp.
Mặc dù Thần Hi chi chủ đã không lộ diện nhiều năm nay, rất nhiều người đã xem Giáo Đình thành tài sản riêng của bản thân, nhưng suy cho cùng thì vẫn phải cân nhắc đến vấn đề tín ngưỡng, không thể biến thành của riêng mình.
"Xuất binh thì không có vấn đề, nhưng đám thú nhân kia chính là một lũ điên, vừa mới kết thúc một trận chiến, giờ lại vội vàng nhảy ra ngoài kiếm chuyện.”
“Muốn giúp Vương quốc Quang Minh giữ vững một cứ điểm, chúng ta không chỉ phải cân nhắc đến vấn đề quân sự, mà còn phải tính đến vấn đề hậu cần.”
“Trên thảo nguyên chỉ có duy nhất một bến cảng lớn, trước mắt đang nằm trong tầm kiểm soát của Vương quốc Ferrante, nếu chúng ta muốn vận chuyển vật tư qua đó, lộ trình gần nhất chính là trung chuyển từ nơi đó.”
“Muốn giữ được Vương quốc Quang Minh thì nhất định phải bảo vệ được bến cảng này. Chuyện này cần các quốc gia khác cùng nhau xuất lực, nếu chỉ có một mình chúng ta thì sẽ rất khó!"
Nghe xong lời phân tích của Gure, sắc mặt của mọi người đều rất khó coi. Từ trên bản đồ cũng có thể thấy được, muốn bảo vệ được tuyến đường hậu cần sẽ rắc rối hơn việc bảo vệ Vương quốc Quang Minh.
Một cảng khẩu lớn có tầm quan trọng thế nào, không cần nói mọi người cũng biết, trong cuộc chiến tranh trước đó, các quốc gia đều thông qua những bến cảng như thế này để vận chuyển vật tư chiến lược, hoàn thành cuộc tấn công chiến lược nhằm vào Đế quốc Thú Nhân.
Sau khi chịu thiệt một lần, thú nhân sẽ rút ra được bài học. Chỉ cần người cầm quyền không ngu ngốc thì sẽ dốc hết toàn lực cầm tấn công bến cảng này.
Muốn giữ được bến cảng thì sẽ không tránh khỏi một trận huyết chiến.
Nếu như không cẩn thận làm lớn chuyện, hấp dẫn đại quân chủ lực của thú nhân chạy tới, lúc đó sẽ vô cớ làm lợi cho Vương quốc Alpha.
Đầu tư nhiều tài nguyên như vậy chỉ vì một Vương quốc Quang Minh rốt cuộc là có đáng hay không, trong thâm tâm của mọi người đều đang suy tư.
"Phái ra năm vạn viện binh qua đó giúp Vương quốc Quang Minh ổn định lòng người trước. Nhân lúc chiến hỏa còn chưa lan tới, cố gắng hết sức vận chuyển vật tư cho Vương quốc Quang Minh.”
“Cho dù lựa chọn cuối cùng có như thế nào, nhất định phải đánh trận chiến bảo vệ Vương quốc Quang Minh."
Shelter VII bất đắc dĩ nói.
Hiện giờ đã không còn là thời đại mà Giáo Đình thống trị hết thảy nữa, bọn họ cũng phải tuân thủ quy tắc trò chơi trên đại lục.
Giữ vững được một cứ điểm, đảm bảo được quyền lực hợp pháp của Vương quốc Quang Minh và đặt nền móng cho cuộc phản công sau này, đây không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
Vứt bỏ cơ nghiệp tổ chức chính phủ lưu vong và chờ sau cuộc chiến nhận sự ủng hộ của Liên minh Nhân tộc cũng là một sự lựa chọn, nhưng điều này nhất định phải nhận được sự công nhận của các phe phái mới được.
Tiêu chuẩn công nhận vô cùng đơn giản: Chỉ cần nhìn vào cường độ kháng cự trong lúc chiến tranh là được.
Đặc biệt là những quốc gia mới thành lập giống như Vương quốc Quang Minh, việc thể hiện tốt vào thời điểm này lại càng quan trọng hơn, nếu không có được thành tích chói sáng thì sẽ không thể thuyết phục được dư luận.
. . .
Cảnh tượng tương tự đang đồng thời được diễn ra ở nhiều nơi. Những nước có đủ năng lực hỗ trợ đều đang cân nhắc xem có nên tiếp tục đầu tư lực lượng vào đại thảo nguyên hay không.
Ngược lại, những nước đang phải chịu sự đe dọa của Tộc Tinh Linh và Thượng Cổ Di tộc lại khốn khổ hơn rất nhiều.
Mặc dù quý tộc trên đại lục đều là người một nhà, nhưng suy cho cùng thì thời gian độc lập của bọn họ đã quá lâu rồi, huyết thống thân tình cũng tương đương bằng không.
Cho dù là người một nhà thì cũng chỉ còn lại một chút tình hương hỏa, độ thân cận thua xa những đứa con, đứa cháu, những người anh em mới vừa tách ra như bảy nước thảo nguyên.
Không có tình cảm, nếu chỉ đơn thuần xét từ góc độ lợi ích góc, mọi người sẽ làm như chưa từng nhìn thấy những bức thư cầu viện của họ.
Ngoài miệng thì nói là sẽ xuất binh viện trợ, nhưng thực ra lại chẳng có hành động thực tế nào.
Áp lực thông qua Hội nghị Liên minh Nhân tộc cũng dần dần truyền tới các quốc gia Bắc đại lục. Các quốc gia Trung và Nam bộ có thể mặc kệ không quan tâm, nhưng các nước láng giềng như bọn họ lại không thể ngồi yên không để ý.