Người dịch: Whistle
Mặc dù trên đại lục Aslante không có quy định về đường bờ biển, nhưng mọi người vẫn âm thầm chấp nhận là hải vực gần phạm vi thế lực nào thì sẽ là của thế lực đó.
Hải vực của đảo Độc Long nằm gần Vương quốc Alpha nhất, nên nơi này được tính là nằm trong phạm vi thế lực của Người Alpha.
Bởi vì nơi này không có lợi ích kinh tế, tàu thuyền lại dễ bị lạc hướng, nên được xem là nơi chẳng lành, Vương quốc Alpha cũng không quan tâm đến đảo Độc Long.
Nếu như lén lút chạy tới thì bọn chúng thích làm gì cũng chẳng ai hay biết, chẳng ai quan tâm.
Tiếc là vụ đánh chìm một chiếc quân hạm của gia tộc Dalton trước đó đã làm lộ hành tung của bọn chúng. Nếu như không nhanh chóng làm xong việc rời đi, chờ đối phương phản ứng lại, lúc đó có muốn rời đi cũng không dễ dàng như vậy.
"Đại nhân, trong hải vực của đảo Độc Long toàn là sương mù, nghe nói đám sương mù này che phủ mấy chục vạn km vuông, toàn bộ khu vực này chỉ có một hòn đảo, ngay cả tọa độ tham chiếu cũng không có.”
“Ở đây, tầm nhìn của người bình thường còn không đủ trăm mét. Phóng tầm mắt nhìn khắp tứ phương thì chỉ toàn là một mảnh xám xịt.”
“Tàu thuyền tiến vào vùng biển này sẽ rất dễ bị mất phương hướng. Có thể đến được đảo Độc Long trong truyền thuyết hay không đều nhờ hết vào may mắn.”
“Lúc đó thuộc hạ có thể ngộ nhập nơi này và bình an rời khỏi đều nhờ có sự phù hộ của Thần Hi chi chủ!"
Manbeard vội vàng giải thích.
Vì để thể hiện rằng bản thân mình đã tận lực, trong lúc nói chuyện, gã ta còn không ngừng chỉ vào mái tóc sắp bị trọc của mình.
Lão già mặc tế tự bào đang chuẩn bị nổi giận thì bị một vị Kỵ sĩ trung niên ở sau lưng kéo lại. Ở trong một nơi đặc thù như vậy, đám hải tặc trước mắt sẽ đáng tin hơn là đám cao thủ như bọn hắn.
Nếu như không cẩn thận lạc lối ở nơi này, cho dù là những cường giả đỉnh cao trên đại lục như bọn hắn cũng có khả năng bị bỏ mạng.
"Được rồi, Yosip. Đảo Độc Long là một trong thập đại hiểm địa, nếu như có thể dễ dàng tìm được như vậy thì cũng đã không có danh tiếng lớn vậy rồi.”
“Manbeard, ngươi cứ dựa theo kinh nghiệm của mình để tiếp tục tìm đi. Nếu như bảy ngày sau vẫn không tìm được đảo Độc Long thì chúng ta sẽ rời khỏi vùng biển này trước."
Jeracic ra vẻ hiền lành nói.
Nhưng mà vẻ mặt này ở trong mắt Manbeard còn đáng sợ hơn vẻ mặt tức giận răn dạy vừa rồi của lão già tế tự. Ít nhất là lão tế tự chỉ là người bình thường, còn tên này lại là một kẻ điên.
Ở trong mắt của người bình thường, đám khổ tu sĩ của Giáo Đình chính là một đám người thành kính với tín ngưỡng, có đạo đức cao thượng, làm người khiêm tốn, ghét ác như cừu. . . là người có đạo đức hoàn mỹ.
Nhưng với một kẻ đi theo Giáo Đình lăn lộn như Manbeard lại biết những lời này đều là giả. Nếu như khổ tu sĩ thật sự cao thượng đến thế thì Giáo Đình cũng không cần phải che giấu nhiều chuyện xấu như vậy rồi.
Thành kính với tín ngưỡng thì không sai, nhưng những thứ khác đều là hư cấu. Đại đa số khổ tu sĩ đều là những tên điên, dâng hiến toàn bộ sinh mệnh của mình cho Thần linh, trong đầu chỉ toàn là vinh quang của Thần Hi chi chủ.
Hiện giờ người này dễ nói chuyện là bởi vì Manbeard là một số ít người trên đại lục đã từng vào trong đảo Độc Long mà có thể sống ra ngoài.
Nhưng một khi không hoàn thành được nhiệm vụ, đối phương sẽ trở mặt ngay lập tức. Ở trong mắt của những kẻ điên này, Thần linh mới là lớn nhất.
Đám hải tặc không hoàn thành được nhiệm vụ sẽ không có giá trị tồn tại, để bọn chúng sống sót chính là đang khinh nhờn Thần linh.
Không chừng ngay khi bắt đầu tham gia hành động lần này, nhóm hải tặc bọn hắn đã là những người chết ở trong mắt của những kẻ điên này rồi.
"Xin hai vị đại nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ tìm ra đảo Độc Long!"
Manbeard vội vàng đảm bảo.
Nhưng trong thâm tâm gã ta thì lại bắt đầu chửi thề. Sao người của gia tộc Dalton còn chưa tới nữa, nếu như không có ngoại lực tham gia thì gã ta sẽ không có cách nào lật bàn được!
Đúng là số lượng hải tặc rất đông, nhưng dù sao cũng chỉ là những người có chút vũ lực mà thôi, về bản chất thì vẫn là một đám ô hợp. Bắt nạt người bình thường thì được, nhưng khi ở trước mặt lực lượng siêu phàm thì lại không đáng được nhắc tới.
Hiện giờ trên mỗi chiếc thuyền đều có người của Giáo Đình, trên danh nghĩa là để thuận tiện, nhưng trên thực tế lại là đang âm thầm phòng bị gã ta.
Sau khi chần chờ một chút, Manbeard lại mở miệng nói: "Hai vị đại nhân, sương mù đã che khuất hết tầm nhìn rồi, diện tích của đảo Độc Long lại không lớn, cho dù có gặp thoáng qua thì chúng thuộc hạ cũng chưa chắc có thể phát hiện ra.”
“Nếu như có thể để cho Ma pháp sư xuất thủ xua tan làn sương mù ở lân cận thì sẽ giúp ích rất nhiều cho việc tìm kiếm đảo Độc Long!"
Trên mặt gã ta tràn đầy vẻ chân thành, không nhìn ra bất cứ vấn đề gì. Để Ma pháp sư xuất thủ xua tan làn sương đang bao phủ đội tàu nghe cũng rất phù hợp với thực tế.
Vấn đề duy nhất là trong nhóm hải tặc này không có Ma pháp sư, muốn ra tay chỉ có thể dựa vào đoàn người của Giáo Đình. Tiêu hao một lượng lớn ma lực ở những nơi kỳ lạ như vậy là một chuyện rất nguy hiểm.
"Được!"
Jeracic sảng khoái đáp ứng, Giám mục Yosip có muốn ngăn cản cũng không kịp. Sau khi chần chờ một hồi, lão ta cuối cùng vẫn nhẹ gật đầu.
Dù cho Ma pháp sư trong đội ngũ phe mình không ra tay thì lão ta vẫn tin rằng mình đủ sức trấn áp đám hải tặc này, ngay cả khi tên thủ lĩnh hải tặc ở trước mắt này thật sự có tính toán gì đó.