Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 1095 - Chương 1095 - Quyền Trượng Vinh Diệu (2)

Chương 1095 - Quyền Trượng Vinh Diệu (2)
Chương 1095 - Quyền Trượng Vinh Diệu (2)

Người dịch: Whistle

Càng ngăn cản thì sẽ càng dễ khơi dậy sự tò mò của mọi người, đây là nhân tính. Việc phong tuyến đường này chỉ có thể ngăn cản được thuyền buôn đi qua, nhưng lại không ngăn được những đại quý tộc này phái người thăm dò.

Ở trước mặt Hudson hiện giờ có hai con đường:

Con đường thứ nhất là cùng chia sẻ hai món Thần khí này với gia tộc Dalton, hai gia tộc cùng nhau đối mặt với nguy cơ.

Nhưng với sự hiểu biết của Hudson về Bá tước Pierce, lão ta không phải là người có can đảm đến vậy. Hơn nữa, Thần khí cũng chẳng mang lại ý nghĩa thực chất nào với gia tộc Dalton.

Ý nghĩa chính trị mà Thần khí mang lại chủ yếu là để phân hoá hệ thống pháp luật của Giáo Đình, đây không phải là chuyện mà một nhà đại quý tộc có thể tự mình kiểm soát được.

Cả hai món Thần khí đều là hệ quang, ít nhất cũng phải tìm hai vị cường giả cấp 8 tu luyện lực lượng hệ quang mới có thể sử dụng cơ bản.

Cho dù có giao Thần khí cho gia tộc Dalton thì bọn họ cũng không được người có thể sử dụng. Đối với gia tộc Dalton mà nói, giữ lại Thần khí trong tay cũng chẳng khác nào giữ lại một củ khoai nóng bỏng tay.

Con đường thứ hai là giao một món cho Quốc vương để thu hút sự chú ý của người ngoài, tiện thể đổi lấy một chút lợi ích.

Dù sao cũng chỉ có người của Giáo Đình biết được hắn đang sở hữu hai món Thần khí. Chỉ cần những người này không thể sống sót rời khỏi nơi đây thì ngoại giới sẽ không biết được trong tay hắn có hai món Thần khí.

Suy cho cùng thì việc được nhìn thấy một món Thần khí cũng đã là một kỳ tích rồi. Đồng thời nhìn thấy hai món là chuyện mà dù có nói ra cũng không ai tin.

"Thôi, có cho đi thì mới có nhận lại!"

Sau khi do dự một lát, Hudson lập tức quyết định nên lấy hay bỏ hai món Thần khí này. "Quyền Trượng Vinh Diệu" là thứ mà hắn hoàn toàn không sử dụng được, còn "Quang Minh Thánh Kiếm" thì ít nhiều gì cũng có thể mang ra chém người.

Sau khi bị phong ấn thì vẻ bề ngoài của Quang Minh Thánh Kiếm cũng chẳng khác nào thanh Kỵ sĩ kiếm của hắn. Bởi vì có sự tồn tại của Maxim, nên sẽ không có người dám lại gần điều tra Kỵ sĩ kiếm của hắn, dù có thay thế cũng sẽ không bị người phát hiện.

Sau khi đưa ra quyết định, Hudson đang định bắt một người sống để hỏi thăm thì Belersden đã làm xong việc từ trước rồi.

Ngoài một số kẻ may mắn đang ẩn nấp ra, những người còn dư lại không phải bị biến thành vong hồn dưới móng gấu thì cũng đã vong mạng dưới miệng của độc trùng. Muốn hỏi được đáp án từ trong miệng của bọn chúng, sợ là chỉ có thể triệu hoán vong linh thôi.

Đúng là Hudson có biết một chút về Ma pháp vong linh, nhưng dù gì thì đoàn người Giáo Đình cũng đã đối phó với những kẻ dị đoan trong một khoảng thời gian rất dài rồi, làm sao có thể không có chuẩn bị gì được?

Thánh thủy mà bọn chúng mang theo bên người đã làm giảm đáng kể khả năng bị biến thành vong linh. Cho dù có triệu hoán thành công thì đại đa số vong linh đều không thể giữ lại được những ký ức khi còn sống.

Tại sao "Quyền Trượng Vinh Diệu" và "Quang Minh Thánh Kiếm" lại xuất hiện ở đây đã trở thành một bí ẩn chưa Gulei giải của Hudson.

Giới cao tầng của Giáo Đình chắc chắn sẽ biết nguyên nhân, nhưng hắn không thể nào chạy tới đó hỏi thăm được. Thỏa mãn lòng hiếu kỳ đúng là quan trọng, nhưng giữ lại mạng nhỏ càng quan trọng hơn.

Hudson dẹp bỏ suy nghĩ điều tra ngọn nguồn rồi mang theo Thần khí trở về đội tàu, vừa về tới liền thấy có một nhóm hải tặc đang tụ tập ở bên bờ và đầu hàng hạm đội của gia tộc Dalton.

Rõ ràng là những kẻ lựa chọn đầu hàng này đều là người thông minh. Biết rõ người của Giáo Đình sẽ không bỏ qua bọn chúng, nên đã quyết đoán thay đổi đối tượng.

Nhưng mà lúc này bọn chúng lại gặp phải chuyện phiền phức, hạm đội trước mắt không chỉ có đại biểu của gia tộc Dalton, mà còn có đại biểu của gia tộc Koslow.

Hai nhà hợp tác với nhau làm việc, chuyện xử trí đám hải tặc này cũng phải cần được hai nhà thương lượng rồi mới quyết định.

Có lẽ là vì dành sự tôn trọng cho cường giả, nen hạm đội chỉ để đám hải tặc chờ đợi ở trên bờ, mà không lập tức chấp nhận cho bọn chúng đầu hàng.

Hudson nhìn thoáng qua tên thủ lĩnh hải tặc đang nghỉ ngơi ở trên bờ rồi lạnh lùng nói: "Cho ngươi một cơ hội sống, ngươi hãy nói hết những chuyện mà ngươi biết ra đây.”

“Đừng có hòng mà giấu giếm, nếu không được bọn ta che chở, các ngươi sẽ sống thể không quá một tháng trên hòn đảo này!"

Trong thâm tâm Hudson đã bắt đầu tính toán xem có nên diệt khẩu hết đám người này không.

Hải tặc dù sao cũng là hải tặc, cho dù đã đầu hàng, Hudson cũng có thể kiếm cớ để giết hết toàn bộ bọn chúng, hơn nữa lúc này bọn hắn vẫn chưa chấp nhận cho lũ hải tặc này đầu hàng.

"Đại nhân yên tâm, tôi sẽ bàn giao tất cả!”

“Tôi vốn là một quý tộc nghèo khó đến từ một nước nhỏ ở trung bộ, vì gia tộc suy sụp nên chỉ có thể ra ngoài tìm kế mưu sinh, sau đó được người của Giáo Đình coi trọng.”

“Từ đó tôi bắt đầu làm việc cho bọn chúng, trở thành một tên hải tặc, thường xuyên hoạt động ở hải vực Nam Trung bộ.”

“Nguyên nhân mà tôi được tuyển chọn cho chuyến hành trình đến đảo Độc Long lần này chủ yếu là vì tôi từng có một khoảng thời gian lang thang trên khắp đại lục, đã từng bị lạc vào đây rồi còn sống sót rời đi.”

“Mục đích trong chuyến đi lần này của Giáo Đình dường như là tìm tìm kiếm Thần khí gì đó trên đảo này. Địa vị của tôi trong Giáo Đình rất thấp, chỉ biết được nhiêu đó."

Nghe xong câu trả lời của Manbeard, sát ý trong lòng Hudson đã giảm đi mấy phần. Không biết tình hình thì không sao, chỉ sợ là biết quá nhiều.

Mặc kệ là ai hỏi, Hudson lão gia cũng chỉ lấy được một món Thần khí ở trên đảo Độc Long này.

Bình Luận (0)
Comment