Người dịch: Whistle
"Thần khí thì ta đã lấy được rồi, nhưng mà trên đảo vẫn còn có rất nhiều dư nghiệt của Giáo Đình. Thực lực của những người này không hề yếu, lại trốn trong chỗ tối, trong lúc nhất thời sẽ không kịp vây quét.”
“Byron, nhân lúc hiện giờ sương mù còn chưa che khuất tầm nhìn, ngươi hãy phái người đi tìm một vòng xung quanh đảo và phá hủy tất cả tàu thuyền.”
“Cho dù là những chiếc thuyền cổ từ mấy trăm năm trước cũng phải dùng Ma Tinh pháo bắn nát nó cho ta. Ngay cả một tấm ván gỗ cũng không được bỏ qua.”
“Thời gian còn lại của chúng ta đã không nhiều, nhất định tiêu hủy tất cả tàu thuyền và công cụ có thể lênh đênh trên biển trước khi sương mù phủ xuống.”
“Những tên hải tặc này thì cứ để ở chỗ này trước đi, ta sẽ đích thân trông chừng bọn chúng, chờ đến lúc trở về rồi đồng thời mang đi."
Giọng điệu ra lệnh vốn không nên xuất hiện trong hình cảnh hai bên đang hợp tác. Nhưng thân phận của Hudson lại rất đặc thù, hắn còn đảm nhiệm cả chức tổng chỉ huy điều động chiến lược của Vương quốc nữa.
Ngay cả chính hắn cũng không làm rõ được giới hạn quyền lực trong chức vụ của mình, người ngoài lại càng mơ hồ hơn.
Chuyện Hudson có quyền lực điều động lực lượng vũ trang cả nước hay không, bên phía vương đô vẫn chưa ra đưa ra câu trả lời, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc Hudson ra lệnh.
"Tuân mệnh, Bá tước đại nhân!"
Byron cung kính hồi đáp.
Lúc đầu ông ta còn muốn thảo luận về quyền sở hữu của Thần khí, nhưng khi lời ra đến khóe miệng liền bị ông ta nuốt vào lại. Mặc kệ Thần khí này thuộc về ai cũng sẽ không lượt một đứa con cháu chi thứ trong gia tộc như ông ta.
Đứa cháu ruột của ngài Bá tước cũng không mở miệng thảo luận về vấn đề này, ông ta cũng lười làm chim đầu đàn.
Đàm phán là loại việc cần chú ý đến vấn đề thân phận ngang nhau. Để bọn họ đứng ra đàm phán với Hudson thì nhất định sẽ chịu thiệt.
Hạm đội đã bắt đầu chấp hành nhiệm vụ, chỉ có Tử tước Kayo mang theo một đám hộ vệ ở lại với Hudson, trên danh nghĩa là hỗ trợ trông chừng hải tặc, nhưng trên thực tế là đang nhớ thương Thần khí.
Nhưng vì thứ này là do Hudson cướp được, Kayo thật sự không biết nên dùng cớ gì để vào kiếm một chén canh.
"Quyền Trượng Vinh Diệu, có cảm thấy hứng thú không?"
Trong khi nói chuyện, Hudson không hề e dè ném cây quyền trượng trong tay cho Tử tước Kayo, giống như đang vứt một đống phiền phức vậy.
"Quyền Trượng Vinh Diệu của Giáo Đình!"
"Chuyện này sao có thể?"
Kayo nói với giọng run run.
Quyền Trượng Vinh Diệu chính là biểu tượng của Giáo Đình, hầu như trong mỗi lần đại điển đều sẽ hiện diện. Bên ngoài vốn không hề truyền ra tin tức nó bị thất lạc, nhưng cây pháp trượng Thần khí trong tay lại không biết nói dối.
Sau khi do dự một chút, Kayo vội vàng trả lại Quyền Trượng Vinh Diệu cho Hudson. Món đồ chơi này không phải là thứ mà gia tộc Dalton có thể chiếm hữu, lấy về cũng chỉ gây hoạ cho gia tộc thôi.
"Bá tước đại nhân, vật này do ngài lấy được, ngài tự xử lý là được, chúng tôi sẽ cũng không tham dự!"
Nhìn thấy cảnh này, Hudson nở một nụ cười khổ.
"Quyền Trượng Vinh Diệu không giống với những Thần khí bình thường khác, đối với hai nhà chúng ta mà nói, nó thực sự quá phỏng tay.”
“Nếu gia tộc Dalton các vị không có hứng thú, vậy ta sẽ đưa nó tới Vương đô. Đợi đến khi Quốc vương bệ hạ muốn lập Giáo Đình mới thì đây chính là cơ sở pháp lý tốt nhất."
Caesar IV không phải Caesar III, không ai có thể xác định là y có dám nhận lấy củ khoai nóng bỏng tay này hay không.
Nhưng dù gì thì ném thứ này ra ngoài cũng còn tốt hơn là để nó ở lại tỉnh Đông Nam để gây phiền phức cho mình. Với trọng lượng của Vương quốc Alpha, chỉ cần Quốc vương có hùng tâm tráng chí thì có thể chịu đựng được áp lực.
"Bá tước đại nhân, đề tài này quá mẫn cảm. Nơi này còn có một đám hải tặc, bây giờ thật sự không phải là lúc thích hợp để thảo luận!"
Tử tước Kayo nói với thần sắc hốt hoảng.
Có thể thấy được rằng y đang rất sợ. Hudson có thể nói chuyện này một cách quang minh chính đại là thực lực bản thân hắn đủ mạnh.
Nhưng Tử tước Kayo thì không được, mặc dù y là thành viên dòng chính của gia tộc Dalton, nhưng cũng chỉ là "thành viên", mà không phải là người thừa kế gia tộc.
Trọng lượng trong chính trị của y thấp hơn Hudson rất nhiều, nếu như không biết chết sống mà tham dự vào, không chừng có thể chết bất kỳ lúc nào.
Đối với Giáo Đình mà nói, muốn chơi chết một vị Long kỵ sĩ là chuyện vô cùng khó, nhưng cạo chết một hậu bối của đại quý tộc là chuyện vô cùng dễ.
Trong đấu tranh chính trị, Hudson làm chuyện gì cũng sẽ để lại một đường, đó là vì hắn lo rằng sức ép của mình sẽ vượt qua ranh giới chính trị của đối phương, khiến cho đối phương phải hạ thủ với những thành viên bình thường của gia tộc Koslow.
"Vậy được rồi, Quyền Trượng Vinh Diệu là thứ không nên để lại. Đợi khi giải quyết xong chuyện trên đảo, ta sẽ đưa nó tới vương đô.”
“Còn những tên tù binh hải tặc này, chỉ có thể mang đi làm khổ sai, không có bao nhiêu giá trị, cũng không cần phải chia nhỏ làm gì.”
“Hai nhà chúng ta mỗi nhà một nửa, sau đó các ngươi chỉ cần đưa một nửa người đến Sơn Địa Lĩnh là được."
Hudson ra vẻ bình tĩnh nói.
Đây là một dương mưu trần trụi, hắn đã trao cơ hội rồi. Nếu như gia tộc Dalton muốn chia một chén canh thì chỉ cần phái người đi theo là được.
Thần khí không thể cho không, Quốc vương nhất định sẽ phải đền bù ở những phương diện khác. Lợi ích có thể nhìn thấy bằng mắt trần, nhưng rủi ro cũng gần trong gang tấc.
Tin tức có thể phong tỏa được bao lâu thì không biết, nhưng một khi bị truyền ra ngoài, hai gia tộc phải đồng thời gánh chịu hậu quả chính trị từ việc cướp đoạt Thần khí và giết thành viên quan trọng của Giáo Đình.