Người dịch: Whistle
Nguyên bản dù cho mọi người có muốn xuôi nam thì cũng không cần vội vã đến vậy. Nhưng trong mấy năm gần đây, đế quốc Thú Nhân phát sinh biến cố. Lão hoàng đế có tính tình ôn hòa đã qua đời, tân quân kế vị là một người cường thế thuộc phái chủ chiến.
Mặc dù không xâm lấn ngay lập tức, nhưng lại sử dụng không ít những tiểu động tác mang tính dò xét. Các quý tộc cảm nhận được nguy hiểm liền lập tức quyết định không nên đặt hết trứng vào trong một cái giỏ.
Tỉnh Đông Nam phát sinh đại thanh tẩy, mọi người lập tức biết được đây là một cơ hội. Đám quý tộc Bắc Cương hợp sức tạo ra áp lực, mạnh mẽ ra tay đoạt thức ăn từ trong tay gia tộc Dalton.
Về phần nguy hiểm trong đó, không phải là bọn hắn tự thổi phồng. Đều là quý tộc thượng võ, những sức chiến đấu của những quý tộc Bắc Cương, những người phải tiến hành thi đấu hữu nghị với thú nhân mỗi ngày, không phải là thứ mà quý tộc phương nam có thể so sánh.
Mang theo tinh binh bách chiến xuôi nam, mọi người rất tự tin rằng mình có thể đứng vững gót chân.
......
Phủ tổng đốc ở thành Beda, một đám chúc quan tỉnh Đông Nam đang tập trung tại đại sảnh thẩn trọng chờ đợi.
Tâm tình của lão đại không tốt, người làm tiểu đệ như họ đương nhiên là tâm tình cũng sẽ không tốt. Đối với bọn họ mà nói, việc gia tộc Dalton bị người ta cướp miếng ăn cũng là một sự sỉ nhục.
Mặc dù đa số những người ở đây đều không phải là gia thần của Bá tước Pierce, nhưng đều là một phần tử trong giới quý tộc tỉnh Đông Nam, mọi người đều không có hảo cảm gì với đám quý tộc Bắc Cương xuôi nam kia.
Mọi chuyện đều do lợi ích gây ra, miếng thịt trong nồi vốn do người trong nhà chia, mặc dù mọi người cũng có tranh luận, nhưng trên tổng thể vẫn là có thể thương lượng.
Trước đó đúng là Bá tước Pierce đã chơi quá mức, dù rằng chuyện này chỉ là sự kiện ngẫu nhiên, nhưng sau đó ông ta còn phải bù đắp cho người bị hại, lại phải lấy lợi ích ra để trấn an các quý tộc trong tỉnh, trên tổng thể thì đám người rất ít ăn ý.
Nhưng đám người ngoài đoạt thức ăn trước miệng cọp kia thì khác, vừa thượng vị liền cướp đi miếng thịt ngon nhất trong nồi, hỏi sao người ta có thể không nổi giận được?
Nếu như nhìn kỹ bản đồ liền sẽ phát hiện là lãnh địa của đám quý tộc Bắc Cương là nối liền lại với nhau, những vị trí giao thông trọng yếu và thành trì ở hai quận Ryton và Wright đều đã rơi vào trong tay của đám quý tộc ngoại lai này.
Nếu như sống chung hài hòa thì không nói làm gì, nhưng lỡ như sông phương trở mặt thì đám quý tộc bản địa này sẽ phải bị người ngoài chế trụ.
Nhìn thấy Bá tước Pierce bước vào trong đại sảnh với sắc mặt âm trầm, bầu không khí liền trở nên càng ngưng trọng hơn, trong lúc nhất thời chỉ có thể nghe được tiếng hít thở.
“Tất cả mọi người đều ngồi xuống đi!”
“Chắc là các vị cũng biết nguyên nhân tại sao mà hôm nay ta mời các vị đến đây rồi.”
“Vốn cho rằng bọn họ chỉ là muốn tới kiếm một chén canh, mặc dù có chút khó chấp nhận, nhưng mà vì đại cục của vương quốc, hi sinh một chút cũng là đáng.”
“Nhưng có người lại không biết thỏa mãn, lúc nào cũng muốn lấy càng nhiều. May mắn là Quốc vương bệ hạ anh minh, cự tuyệt yêu cầu vô lý của bọn chúng.”
“Tiếc là đám người này vẫn không biết thỏa mãn. Khi thấy không có sự ủng hộ của Quốc vương bệ hạ liền định dựa vào thực lực để mạnh mẽ giành lấy.”
“Các vị nói xem, chúng ta có thể đồng ý với chuyện như vậy sao?”
Nghe được lời nói cổ động nhân tâm của Bá tước Pierce, đám người lập tức ý thức được sự tình có biến. Liên tưởng đến việc trước đó phủ tổng đốc vội vàng quyết định đất phong, mọi người lập tức hiểu rõ.
Chắc chắn là đám người Bắc Cương kia đã làm cái gì đó kích thích Bá tước đại nhân. Trong lúc bất đắc dĩ mới phải giải quyết dứt điểm chuyện này, tạo thành sự thực là cục diện đã định.
Biết thì biết, nhưng mọi người ở đây đều là người được lợi trong cuộc phân đất phong hầu trước đó không lâu. Cho dù nhà mình không được chia phần thì nhà thân thích cũng được chia. Thịt đã ăn vào miệng rồi thì đương nhiên là không thể phun ra.
“Không đồng ý!”
“Không đồng ý!”
......
Đám người nhao nhao mở miệng hồi đáp.
Quần tình xúc động phẫn nộ giống như muốn ăn thịt người vậy. Nhìn thấy cảnh tượng này, Bá tước Pierce hài lòng phất phất tay, ra hiệu mọi người im lặng.
“Nếu như tất cả mọi người đều nghĩ như vậy thì ta yên tâm rồi. Bọn hắn có thể phá hư quy củ, vậy thì chúng ta cũng không cần thiết phải khách khí.”
“Bản đồ của hai quận ở đây, ta vốn còn định chờ đến khi tất cả quý tộc sau đến đây rồi mới chứng thực cương vực đất phong cho tất cả mọi người.”
“Bây giờ xem ra đã uổng phí tấm lòng tốt này rồi, người ta căn bản là không cảm kích. Nói cũng không nói một tiếng, trực tiếp mang theo tư quân khổng lồ xuôi nam, làm như chúng ta sẽ sợ bọn chúng vậy.”
“Vậy thì dứt khoát không cần đợi nữa, gần đây mọi người khổ cực thêm một chút, đều chạy xung quanh hai quận Wright cùng Ryton, sớm ngày quyết định cương vực đất phong cho tất cả các nhà đi.”
“Nguyên tắc chỉ có một cái, nhất định phải tuân theo pháp luật của vương quốc, nhất định không thể để cho người ta tìm được vấn đề gì trên phạm vi cương vực.”
“Nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì đừng có làm ra một đống thuộc địa. Bằng không sau này mọi người cũng không dễ quản lý đất phong, còn dễ dàng phát sinh xung đột.”
Ám chỉ rõ ràng như vậy, đám người lập tức minh bạch, đây là vì đám quý tộc Bắc Cương thế tới hung hăng, làm cho gia tộc Dalton cảm nhận được uy hiếp.
Trên thực tế, Bá tước Pierce cũng rất bất đắc dĩ. Quý tộc phương bắc không giống với quý tộc phương nam yên tâm làm ruộng, nguồn thu nhập chủ yếu của quý tộc phương bắc đến từ việc buôn lậu, các ngành sản xuất trong lãnh địa, phụ cấp của vương quốc, bắt nô lệ.