Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 111 - Chương 111 - Dương Mưu (2)

Chương 111 - Dương Mưu (2)
Chương 111 - Dương Mưu (2)

Người dịch: Whistle

Làm mấy chuyện nguy hiểm như vậy, tính tình cực kì hiếu chiến cũng là chuyện bình thường. Mặc dù tình trạng kinh tế không bằng quý tộc phương nam, nhưng lực lượng quân sự trong tay lại càng mạnh hơn một bậc.

Chỉ cần xem tư quân của đám quý tộc xuôi nam là biết, ít thì một hai trăm, nhiều thì ba năm trăm, thậm chí trong đó còn có con riêng của một vị Công tước mang đến một đội quân hơn tám trăm người.

Tư quân của một vị quý tộc thì không đáng chú ý, nhưng tất cả quý tộc xuôi nam tập hợp lại một chỗ thì số lượng sẽ rất kinh người. Căn cứ vào tin tức mà thám tử tìm hiểu được, tổng binh lực của đối phương không dưới 4000 người.

Những binh sĩ có khả năng sống sót trên chiến trường khi giao tranh với thú nhân chắc chắn là sẽ mạnh hơn nông nô binh rất nhiều. Cho dù là không những binh sĩ đỉnh tiêm trong Crimson Kỵ sĩ đoàn thì cũng có khả năng được phân vào loại tinh nhuệ.

Quý tộc tới đất phong không mang theo tiền tài tới đây xây dựng, mà lại mang theo một đội quân lớn, chuyện này không thể không khiến người hoài nghi động cơ của đám quý tộc này.

Một khi để cho nhóm người có vũ trang này đứng vững gót chân, vậy thì cây đinh này sẽ rất khó nhỏ. Vạn nhất thế cục tương lai phát sinh biến cố, bị người ta đảo khách thành chủ thì toang.

Không thể trực tiếp phát sinh xung đột chính diện với quý tộc Bắc Cương, nhưng lại muốn nhổ cái đinh này ra, vậy cũng chỉ có thể cổ động các tiểu đệ gây chuyện.

Là một vị cao thủ chính trị, Bá tước Pierce biết rất rõ là khích bác ly gián mà không có lợi ích thì rất khó để cho mọi người bán mạng.

Dù là đám người này đều rất phản cảm bọn ngoại lai hộ kia, nhưng đây không phải là lý do để cho song phương đối đầu. Trong hoàn cảnh như vậy thì chắc chắn là phải đào hố chôn sấm rồi.

“Bá tước các hạ, quy củ không quan tâm đến nhân tình. Vì giảm bớt xung đột không cần thiết, vì sự ổn định và hòa bình lâu dài của hai quận Wright cùng Ryton.”

“Theo tôi, chúng ta vẫn phải tôn trọng nguyện vọng của các lãnh chúa về việc phân chia cụ thể cương vực trong các lãnh địa. Chỉ cần có thể nằm trong phạm vi quy định thì có thể thỏa mãn yêu cầu của bọn họ.”

“Nếu như không thể thỏa mãn được nguyện vọng của tất cả mọi người, vậy thì phải cố gắng thỏa mãn nguyện vọng của đại đa số người. Chuyện này cũng phù hợp với nguyên tắc công bằng của vương quốc.”

Cảm thấy có thể có lợi, quan chính vụ - Tử tước Leonard ở bên cạnh liền phụ họa nói.

Ai là số đông, ai là số ít, không cần nói cũng biết. Ngay cả gia tộc Dalton cũng phải kiêng kị cường long Bắc Cương, quý tộc bản địa thì càng kiêng kị hơn.

Trong đám quý tộc ở tỉnh Đông Nam, ngoài gia tộc Dalton có khả năng bỏ ra mấy ngàn quân tinh nhuệ, những gia tộc còn lại có thể đào ra một binh đoàn bộ binh tinh nhuệ cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Có thể nói, quý tộc phương bắc xuôi nam đang ép mọi người phải nhanh chóng tăng cường quân bị. Nếu như không muốn bị đào thải trong cuộc cạnh tranh tương lai thì cũng chỉ có thể gia nhập hàng ngũ chạy đua vũ trang.

..........

“Nhanh thanh lý hết đống tạp vật này cho!”

“Động tác nhanh một chút, các ngươi đều chưa ăn cơm sao!”

Xây dựng vừa được thi hành, khu mỏ quặng yên tĩnh cuối cùng cũng có được khí tức khói lửa.

Trên mặt của đám nạn dân âm u đầy tử khí cũng lộ ra nụ cười hiếm thấy.

Con người không sợ khổ, chỉ sợ không thấy được hy vọng.

Lãnh chúa chính là người lãnh đạo của mọi người, từ nhỏ đã quen với việc dựa vào quý tộc lão gia mà sống, để cho bọn hắn độc lập quả thật là đang làm bọn hắn khó xử.

Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là bị cướp, đầu tiên là bị phản quân cướp, sau đó lại bị đại quân bình định chạy tới cướp, bị xã hội đánh đập tàn khốc như vậy, đám người đều cảm thấy cực kỳ thiếu an toàn.

Bao gồm cả chuyện đi theo Hudson một đường nam tiến, mỗi ngày đều ăn cơm không làm việc, trong lòng mọi người luôn cảm thấy thấp thỏm.

Bây giờ thì khác. Có công việc mới có giá trị. Bọn hắn không cần lo lắng bị lãnh chúa lão gia đột nhiên vứt bỏ nữa.

Đương nhiên là Hudson không biết suy nghĩ của đám nông nô này. Về mặt bản chất thì cảnh tượng làm việc khí thế ngất trời này chỉ là đang làm một chuyện, đó là sửa chữa những công trình đã bị chiến loạn phá hoại.

“Lão gia, bên ngoài có một đám nạn dân chạy tới, nghe nói là thợ mỏ của khu mỏ và người nhà của bọn hắn muốn tới đây nhờ cậy ngài!”

Nghe được tin tức tốt này, Hudson còn cho rằng do bá vương chi khí của mình bùng nổ. Hắn còn chưa phái binh đi liền có người chủ động tới nhờ cậy.

Chẳng qua sau khi nhìn thấy người thì cảm giác này liền không còn. Đây mà là thợ mỏ cái gì, rõ ràng chính là một đám ăn mày nha.

Người nào cũng xanh xao vàng vọt, quần áo tả tơi, đi đường còn run rẩy, vừa nhìn liền biết là đói bụng quá rồi.

Mặc dù là quý tộc, nhưng Hudson vẫn chưa thoát ly khỏi dân chúng tầng dưới chót, cũng chẳng nói lời gì.

Trong đội ngũ khoảng chừng 1000 người này có không ít người già và trẻ em, có thể sống sót trong núi rừng cũng đã là một kỳ tích rồi, muốn sống tốt căn bản là không có khả năng.

Cho dù là trong lãnh địa sản vật phong phú, có thể dựa vào việc đi săn dã thú trong rừng để bù đắp việc không đủ thức ăn, nhưng đó cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc.

Mỗi lần đi săn cần phải săn được hơn một ngàn cân thịt, có lẽ là có hy vọng hoàn thành, nhưng muốn ngày nào cũng có thể săn được mấy trăm hơn ngàn cân thịt để ăn thật sự là đang nằm mơ.

Nếu như không phải đi săn không phải là nguồn cung cấp thịt ổn định thì Hudson cũng sẽ không định tiêu chuẩn thấp như vậy.

Đây là đói đến mức chịu không được nên mới chạy tới nhờ cậy lãnh chúa mới. Nếu như Hudson đến muộn thêm mười ngày nửa tháng thì có lẽ ở đây sẽ phát sinh thảm kịch ăn thịt người.

Đến một bước đó, đám thợ mỏ này cũng cơ bản cũng đã phế đi. Ranh giới cuối cùng của con người đều rất thấp, chỉ cần đột phá lần thứ nhất thì sẽ có vô số lần.

Bình Luận (0)
Comment