Người dịch: Whistle
Hudson nhìn đám người này một cái, cũng chẳng thèm nói nhảm làm gì, trực tiếp tuyên bố luôn kết quả:
“Tử tước Alphonse đã bất hạnh bỏ mình, ta chính là lãnh chúa mới của các ngươi Nam tước Hudson —— Koslow, bây giờ ta tuyên bố tiếp nhận sự thuần phục của các ngươi!”
Sau khi nhận xong lễ bái của đám người này, quan hệ giữa lãnh chúa và dân trong thuộc địa cũng xem như thành lập. Trong những năm sau đó, mọi người đều phải thực hiện nghĩa vụ và hưởng thụ quyền lợi.
Sau khi nghi thức đơn giản kết thúc, mọi người sẽ được xem như người một nhà. Hudson cũng không hềkhách khí, trực tiếp an bài thủ hạ mang đám người mới này tới bờ sông tắm rửa.
Quy tắc trò chơi chính là như vậy, lãnh chúa cũ qua đời, lãnh chúa mới chỉ cần tuyên bố tiếp nhận sự thuần phục của dân trong thuộc địa thì chuyện này xem như kết thúc .
Ý kiến của đám nông nó chính là không có ý kiến. Bản thân họ chính là một phần tài sản của quý tộc, ai rảnh mà đi quan tâm ý nghĩ của họ làm gì?
Hết thảy mọi chuyện đều tự nhiên như vậy, Hudson cũng không có không thích ứng. Cưỡng ép diễn thêm một tuồng “mua chuộc nhân tâm” chỉ có thể làm cho chuyện này trở nên càng hỏng bét.
Đây không phải là nói đùa, trong lịch sử cũng vì có lãnh chúa quá mức thân dân đã bị đám nông nô hoài nghi là tên giả mạo. Bởi vì hình tượng của lãnh chúa trong trí nhớ nông nô đều là cao cao tại thượng.
Nhiều người sức mạnh lớn, tốc độ sửa chữa công trình trong lãnh địa cũng tăng lên, mức tiêu hao lương thực cũng ngày càng tăng.
Dưới sự bất đắc dĩ, Hudson chỉ đành chia binh đi chở số lương thực còn ở thành Dadir tới đây; Một mặt khác lại ngựa không ngừng vó viết thư cho những quý tộc phụ cận để mua lương thực.
Hai quận Ryton và Wright gần như không có thu hoạch, giá lương thực ở tỉnh Đông Nam tăng cao cũng là chuyện đương nhiên. Cho dù trong tỉnh không thiếu lương, nhưng xuất phát từ mặt chính trị thì giá lương thực cũng sẽ tăng lên.
Trong mảnh đất nhỏ tỉnh Đông Nam này, giá lương thực trên danh nghĩa sẽ do thương nhân lương thực quyết định, nhưng trên thực tế gia tộc Dalton mới chúa tể phía sau màn.
Lấy sự hiểu biết của Hudson với Bá tước Pierce, nếu như vị cường nhân trong chính trị này không thừa cơ nắm lấy chỗ tốt thì thật sự là thẹn với ngoại hiệu “Liệt Diễm Hùng Sư ”.
Hiện giờ chưa xào cao giá lương thực không phải vì Bá tước có lương tâm.
Chủ yếu là do đám quý tộc bản địa đều có dự trữ lương thực.
Dựa theo tiến trình phát triển, dựa vào sự ủng hộ của gia tộc liền có thể trải qua giai đoạn khởi nghiệp khó khăn. Cho dù có xào giá lương thực lên đến bầu trời thì cũng không có tác dụng gì, bởi vì trong tay người ta có lương thực nha.
Nhưng Hudson lại là một ngoại lệ, cộng thêm đám thợ mỏ trước mặt này, nhân khẩu trong lãnh địa của hắn đã đột phá bốn ngàn người, đây còn chưa tính là kết thúc.
Đám thân tín được phái ra dụ dỗ sức lao động vẫn còn đang không ngừng cố gắng. Cuối cùng có thể lừa được bao nhiêu người tới đây thì chính hắn cũng không rõ, cho nên chỉ có thể dự trữ nhiều một chút.
Hudson cũng đã nghĩ vô cùng rõ ràng, thừa dịp bây giờ có thể mua được lương thực liền mua nhiều một chút. Về phần viện trợ mà phụ thân nhà mình cam kết có thể để ở đó trước, chờ lúc cần lại phái người đi lấy.
Tất cả quý tộc không tham dự khai thác lãnh địa trong vòng hai trăm dặm xung quanh đều nhận được thư thu mua lương thực của Hudson.
Nhà này mua 8 vạn pound, nhà kia đặt hàng 10 vạn pound, chỉ cần có người chịu bán, không quan tâm là lúa mì đen hay là yến mạch, lúa mạch, hoặc là khoai tây, đậu tằm, đậu hà lan, cà rốt, bí đỏ...... Cái gì hắn cũng mua.
Về phần những nhu yếu phẩm xa hoa như thịt ma thú, thịt dê bò, lúa mì, hương liệu đều không nằm trong phạm vi mua sắm.
Hết thảy đều do giá cả gây họa, cũng là lương thực, nhưng giá lúa mì lại cao hơn lúa mì đen 1,5 lần, gấp 2 lần yến mạch và đậu.
Hudson cũng giống như những lãnh chúa khác, giá rẻ và số lượng lớn sẽ được cân nhắc đầu tiên. Khoai tây giá rẻ nhất, mỗi pound chỉ cần 1.5 viên đồng tệ; mỗi pound lúa mì đen cũng chỉ cần ba viên đồng tệ......
(1 kim tệ =15 ngân tệ =1500 đồng tệ )
Thứ quý giá cần được mua số lượng lớn duy nhất chính là muối ăn, ba mươi viên đồng tệ / pound. Đây vẫn là loại muối thấp kém để cho nông nô ăn, các quý tộc lão gia chỉ hưởng dụng muối tinh, giá cả lên đến hai trăm đồng tệ / pound.
Biết rõ đây là bắt chẹt, nhưng Hudson chỉ có thể cắn răng tiếp nhận. Ai bảo ngành sản xuất muối ăn đều nắm trong tay đại quý tộc chứ?
Mua mua mua, trong lúc nhất thời, hắn xài tiền như nước. Mặc dù bởi vì thời gian và khoảng cách nên những cuộc giao dịch này chỉ còn đang nằm trên giấy, nhưng tiền vẫn phải để dành.
Nếu để người ta đưa hàng tới cửa mà không có tiền thanh toán thì thật sự là bi kịch. Đối với quý tộc mà nói, nợ tiền không trả thật sự rất mất mặt.
Hudson một hơi mua hơn 300 vạn pound vật tư của những người bạn hàng xóm, nếu như toàn bộ đều thành giao, hắn liền tiêu tốn hết bảy ngàn kim tệ.
Miệng ăn núi lở không phải là phong cách của Hudson. Nghĩ tới túi tiền sắp thấy đáy của mình, hắn biết mình nhất định phải nghĩ biện pháp kiếm tiền.
Trong tay có lương, trong nhà có mỏ, trong lòng không hoảng hốt.
Dựa theo tốc độ thanh lý như hiện giờ, nhanh nhất là tháng sau liền có thể khôi phục sản xuất. Tiếc là trong lãnh địa có hơi ít thanh niên trai tráng, cho nên rất khó tăng sản lượng.
Khói xanh dày đặc bay lên, ở trong mắt của Hudson thì đây thật sự là cảnh đẹp ý vui. Đây là điều kiện thiết yếu đầu tiên để khôi phục sản xuất quặng mỏ, chế tác than củi.
Chỉ thấy thợ mỏ thuần thục cắt đứt những cây gỗ rồi đẩy vào bên trong lò thân rồi đắp đất lại, chừa một cái lỗ để châm lửa, sau đó sẽ đổ than đang cháy vào.
Bên cạnh còn có hai tên công nhân đang một mảnh lá to không ngừng quạt.
Có thể thấy được quy trình sản xuất than củi đã thành thục trong thời đại năng suất thấp này.