Người dịch: Whistle
Kế hoạch cứu viện hiện giờ của gã ta bị kẻ thù cũ vạch trần sơ hở, lập tức dồn gã ta vào trong tình cảnh lúng túng. Nếu như biết trước là đội ngũ tìm kiếm Thần khí sẽ xảy ra chuyện thì có nói gì gã cũng không sẽ dính vào.
"Chuyện này đơn giản thôi, trực tiếp phái người đi ngã bài với Vương quốc Alpha, kêu bọn hắn dừng việc phong tỏa và thả người của chúng ta đi là được.”
“Hiện giờ đang trong thời kỳ chiến tranh đại lục, Vương quốc Alpha đã có một đống lớn phiền phức rồi, không có thời gian để phát sinh xung đột với chúng ta nữa.”
“Một mặt thì chúng ta sẽ phái hạm đội tiến về phương bắc, làm bộ như muốn dùng vũ lực để giải quyết vấn đề; một mặt lại thông qua đàm phán để giải quyết vấn đề, cùng lắm là đền bù cho bọn hắn một nhóm vật tư chiến lược thôi.”
“Vừa đấm vừa xoa, chỉ cần không tiết lộ tin tức về Thần khí là sẽ không có vấn đề gì."
Gulei bình tĩnh nói.
...
Bên trong vương đô, Hudson nhìn đống số liệu trong tay rồi đột nhiên hiểu được lý do tại sao Bộ Quân vụ suốt ngày phải hối thúc hắn tới chủ trì đại cục rồi.
Cuộc chiến tranh lần trước đã đánh sạch hết quốc khố của Vương quốc Alpha. Trong hai, ba năm gần đây đều đang vội vàng bổ sung thâm hụt.
Số lượng các loại vật tư chiến lược đều đang nằm ở mức rất thấp. Nếu như chiến hỏa được nhen nhóm, Vương quốc Alpha chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ từ các quý tộc.
Tiếc là cuộc sống của các quý tộc cũng không dễ chịu gì. Tình hình của bảy tỉnh Bắc Cương vừa mới thu hồi là tồi tệ nhất, toàn bộ các quý tộc lãnh chúa đều đang trong tình trạng nhập không đủ xuất.
Những tỉnh thành bị chiến tranh ảnh hưởng hiện giờ cũng đang trong tình trạng khôi phục. Kếu bọn họ xuất binh thì chắc là được, nhưng đòi tiền và lương thực thì không thể nào.
Những tỉnh thành có năng lực cung cấp vật tư cho Vương quốc chỉ có các tỉnh Trung và Nam bộ. Nhưng có thể cung cấp được bao nhiêu vật tư thì vẫn còn là một ẩn số, nhưng có thể khẳng định là sẽ không thể nào nhiều bằng cuộc chiến tranh trước đó.
Nguyên nhân mà Vương quốc Alpha có thể chiến đấu được thú nhân, ngoài việc bản thân đủ liều ra, thì sau lưng còn có sự trợ giúp của các quốc gia trong Liên minh Nhân tộc.
Hiện giờ các quốc gia trên đại lục đều bị cuốn vào trong chiến hỏa, đã không còn bao nhiêu quốc gia có thể chi viện vật tư chiến lược cho Vương quốc Alpha nữa.
Ngay cả khi mọi người lấy đại cục làm trọng, có thể bán cho bọn hắn một chút vật tư chiến lược thì số lượng cũng sẽ không quá nhiều, giá cả cũng sẽ tăng lên rất cao.
Chiến tranh đánh bằng tiền và lương thực, trong quốc khố đã không có tiền, lại không có lương thực, cho dù toàn bộ Vương quốc cắn răng thì cũng không cầm cự được bao lâu.
"Nhất định phải tốc chiến tốc thắng!"
Trong đầu Hudson vừa hiện ra ý nghĩa này, hắn liền thầm mắng Đại công tước Alfiero gian trá.
Nếu như Bộ Quân vụ dám nói là mình không nghĩ ra phương án này thì chắc chắn bị mắng xối xả.
Chỉ cần là người có chút hiểu biết về quân sự cũng biết là đấu pháp tốc chiến tốc thắng càng thích hợp để đối phó với kẻ yếu hơn.
Vương quốc Alpha là bên yếu thế, phải đối mặt với mối đe dọa từ tam đại dị tộc, thì có lực lượng gì để áp dụng đấu pháp tốc chiến tốc thắng chứ?
Không giải quyết được cũng phải làm, tình hình ác liệt như vậy, Bộ Quân vụ yêu cầu tập trung quyền lực cũng không có gì kỳ lạ.
"Ngài Đại công tước, ngài đang ném cho ta một chuyện rất phiền phức đó!"
Hudson tức giận nói.
Đều là người trên cùng một chiếc thuyền, bỏ gánh nằm thẳng đương nhiên là không được. Nếu là hắn không thượng nhiệm, để một người khác lên chủ trì đại cục thì không biết sẽ phát sinh cái gì.
Dù là không có phần thắng, nhưng thà rằng bản thân mình tiêu hao hết vốn liếng của Vương quốc cũng còn tốt hơn là đi theo người khác rồi mất mạng một cách mơ hồ.
Nghĩ tới đây, Hudson càng cảm thấy Vương quốc nên bán cây "Quyền Trượng Vinh Diệu" kia đi. Tiếc là vương thất không thể nào đáp ứng, khả năng cao là các quý tộc trong nước cũng sẽ phản đối.
Nếu hắn dám đưa ra đề nghị như vậy thì sẽ bị các nhân sĩ trong giới tôn giáo mắng chết. Vì có thể tự lập môn hộ, bọn họ đã chuẩn bị trong rất nhiều năm rồi, há có thể nói từ bỏ liền từ bỏ?
"Ha ha..."
"Ngài Nguyên soái, người tài giỏi thì luôn có nhiều việc phải làm mà! Đúng là tình hình hiện giờ rất phức tạp, nhưng với năng lực của ngài Nguyên soái thì nhất định có thể tìm được kế sách phá cục!"
Đại công tước Alfiero có chút lúng túng nói.
Nếu là được lựa chọn, ông ta cũng sẽ không nhường quyền chủ đạo ra làm gì. Đưa ra quyết định như vậy, mặt ngoài là vì lấy đại cục làm trọng, nhưng thực tế là do ông ta không muốn gánh chịu trách nhiệm khi chiến bại.
"Công quốc Omega đã bị thất thủ, Công quốc Shilon cũng đã sắp thất thủ, Vương quốc Quang Minh đã bị mất hơn một nửa quốc thổ…”
“Xét theo tình hình trước mắt, biểu hiện của bảy nước thảo đều vô cùng bình thường, thậm chí có thể nói là tệ.”
“Tính toàn bộ thời gian thì Công quốc Omega cũng chỉ có thể cầm cự được hơn bốn mươi ngày, còn không bằng thời gian cầm cự của một tòa thành lũy kiên cố.”
“Tình hình của Công quốc Shilon cũng chẳng khá hơn là bao, từ những tin tình báo mà chúng ta thu thập được, ngoại thành của bọn họ đã bị công phá, bị thất thủ cũng chỉ là chuyện trong mấy ngày nữa mà thôi.”
“Nếu như không có ngoại lực trợ giúp, có lẽ chưa tới một năm thì bảy nước thảo nguyên đã bị thú nhân đánh cho tàn phế, thậm chí là hủy diệt.”
“Đủ loại dấu hiệu đều cho thấy cường độ ủng hộ của các quốc gia đại lục dành cho bảy nước thảo nguyên là không lớn. Hiện giờ bảy nước thảo nguyên đang chống cự chỉ vì muốn cho Liên minh một lời giải thích.”