Người dịch: Whistle
Lời nói của Hudson không những đâm thủng tầng lớp tham nhũng, mà nếu không thể kiểm soát được ngân sách, không chừng còn phải bồi thêm tiền vào đó.
Ai cũng biết câu "cắt xén từ phần ăn tiêu chuẩn của những sĩ quan cao tầng" chỉ là một lời nói đùa. Nếu như bọn họ thật sự làm vậy thì cũng không cần phải lăn lộn trong quân đội nữa.
Nếu như đổi thành một vị quan chỉ huy yếu thế mà dám cắt đứt tài lộ của họ, thì họ sẽ để cho vị chủ soái này biết địa bàn này do ai làm chủ.
Có thể đảm nhiệm loại công việc béo bở như quan hậu cần thì làm sao có thể không có hậu trường được?
Hơn nữa, cho dù kiếm được tiền thì mấy người bọn họ cũng không thể nào nuốt hết, bởi vì người chống lưng đã cắn một phần lớn rồi.
Tiếc là hiện giờ họ lại chẳng thể làm được gì, quang minh chính đại đối nghịch với Hudson thì chẳng khác nào đang muốn biến thành "con gà bị giết kia" .
Hudson mơ hồ phát hiện ra Hầu tước James cũng nhướng mày. Không biết là do ông ta cũng có phần tham dự hay là đang bất mãn chuyện hắn trực tiếp đâm thủng lớp giấy cửa sổ, không chịu nể mặt ông ta.
Suy cho cùng thì những vấn đề phát sinh trong công tác hậu cần này đều là vì thống soái không chịu quản lý nghiêm ngặt.
Hudson làm như thể mình không nhìn thấy những chi tiết này, chỉ tự mình nói: "Nếu như mọi người không có ý kiến, vậy thì chấp hành đi!”
“Hầu tước James, ngươi phụ trách giám sát tình hình thi hành cụ thể.”
“Nếu như có người không phối hợp, tịch thu tài sản và giết cả nhà sẽ quá tàn khốc, nhưng xử lý một chi mạch thì chắc là mọi người đều sẽ chấp nhận."
Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn!
Những vụ án tham nhũng bình thường đều chỉ bị phạt tiền và trả lại khoản tiền đã tham, sau đó cút xéo về nhà là xong chuyện.
Nếu như nghiêm trọng hơn một chút thì chỉ bị thêm lưu vong đi trấn thủ biên cương.
Chỉ có những vụ án đặc biệt nghiêm trọng mới xảy ra mạng người.
Ví dụ như trong vụ án trước đó của Ngũ đại Công tước Bắc Cương, cũng vì số lượng quân nhu tham nhũng quá lớn, làm cho chuyện này không thể nào kết thúc được, nên chỉ đành dùng mạng để chấm dứt.
Hình phạt liên lụy một chi mạch đã gần với tội danh cấu kết dị tộc và phản bội nhân tộc rồi.
Rõ ràng là Hudson đang muốn kiếm chuyện đây mà, hắn kiên quyết phạt những kẻ tham nhũng vật tư quân đội giống với những kẻ cấu kết dị tộc, bán đứng lợi ích của nhân tộc.
Mặc dù tác phong làm việc có chút khác người, nhưng hắn đã nói trước ở ngoài sáng rồi, đám người cũng không có lời gì để nói.
Mọi chuyện đều vì giành được thắng lợi trong chiến tranh, mà không phải giành tư lợi của một cá nhân.
Thoạt nhìn giống như hắn chỉ đang nhằm vào tiêu chuẩn phần ăn của binh sĩ để đưa ra yêu cầu, nhưng thực ra thì đây là một lời cảnh cáo dành cho toàn bộ hệ thống hậu cần.
"Xin ngài Nguyên soái yên tâm, tôi sẽ đích thân đốc xúc chuyện này."
Hầu tước James trả lời.
Ông ta không cho rằng Hudson đang trưng cầu ý kiến của mọi người, liên tục đánh gậy như vậy rõ ràng là đang cảnh cáo ông ta là phải an phận.
Trong thâm tâm James đã có một cảm giác bất tường. Trực giác nói cho ông ta biết, Hudson chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, sau đó nhất định sẽ còn có động tác lớn nữa.
Một thống soái không gây chuyện sẽ không phải là một vị thống soái tốt, ngay cả bản thân ông ta khi chấp chưởng quân thường trực cũng đã dùng không ít thủ đoạn chính trị để xa lánh đối lập.
Nguyên nhân chủ yếu mà James không thể nắm giữ quân thường trực trong tay là vì trong quân có quá nhiều nhóm lợi ích, bản thân ông ta lại không đủ uy vọng để áp đảo các bên, nên chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp để tìm kiếm sự cân bằng.
Trong thời đại hòa bình, làm vậy đương nhiên là không có vấn đề. Nhưng trong thời kỳ chiến tranh, trong quân đội cần có kỷ luật nghiêm minh, không cần nhiều tiếng nói bất đồng như vậy.
Toàn bộ Vương quốc đều ngầm thừa nhận hành động của Hudson, đại đa số sĩ quan quý tộc trong quân đội đều nhận được lời cảnh cáo của gia tộc, cũng không phải là không có người dám nhảy ra kiếm chuyện, nhưng số lượng chắc chắn sẽ không nhiều.
...
Trong Giáo Đình, Ulise đang đọc tin tình báo trong tay rồi phát sầu.
Theo như những thông tin thu thập được từ các bên đều biểu thị rằng đội ngũ được Giáo Đình phái ra ngoài tìm kiếm Thần khí đã bỏ mạng rồi.
Cho dù là còn có một ít người sống sót, nhưng bây giờ đang bị vây trên đảo Độc Long, nên khả năng cao là cũng không sống được.
Lại còn có những yếu tố khác chưa được cân nhắc như: khắp nơi trên đảo Độc Long đều có độc vật, ngay cả không khí cũng tràn ngập hương vị độc tố.
Nước và thức ăn chính là hai vấn đề trí mạng. Chỉ cần hơi không chú ý là sẽ bị trúng độc bỏ mạng.
Bị thiệt hại nhiều cao thủ như vậy cùng một lúc, ngay cả một thế lực có gia nghiệp lớn mạnh như Giáo Đình cũng không chịu đựng nổi. Nếu như lại bị thêm vài lần, dù cho nội tình có dày đến mấy cũng sẽ bị tiêu sạch.
Trả một cái giá lớn như vậy, nhưng kết quả lại chẳng thấy được bóng dáng của Thần khí, thu hoạch duy nhất chỉ là một tí xíu tình báo.
"Kevin, ngươi có chắc Thần khí mà chúng ta đang tìm đã rơi vào trong tay Vương quốc Alpha không?"
Ulise quan tâm hỏi.
"Quyền Trượng Vinh Diệu" và "Quang Minh Thánh Kiếm" liên lụy quá lớn, Giáo Đình không thể nào từ bỏ được.
Nhưng xui ở chỗ Vương quốc Alpha lại là trại tập trung của các dị đoan, khắp nơi đều có người phản Giáo Đình, gần như không thể dựa vào thủ đoạn hòa bình để lấy lại đồ.
"Đại nhân, loại chuyện này nào có tin tình báo chính xác gì. Ngay cả những tin tức mà chúng ta thu thập được cũng chỉ toàn là tin đồn.”
“Người Alpha đã phong tỏa tin tức rất nghiêm ngặt, hạm đội của gia tộc Dalton đến giờ vẫn chưa trở về đại lục, cho dù chúng ta muốn xác minh tin tức thì cũng không có cơ hội.”