Người dịch: Whistle
Hudson dùng giọng điều ôn hòa để nói những lời ác nhất, sắc mặt của đám người lập tức thay đổi.
Trong cuộc đại chiến lần trước, người giữ chức vị chủ soái là Hudson không có uy vọng cao trong quân đội.
Nên khi giải quyết vấn đề, hắn thường dùng thủ đoạn và kỹ xảo. Chỉ cần không vi phạm nguyên tắc thì hắn rất ít khi truy cứu.
Nếu như người cầm đầu là hắn không buông lỏng quản lý thì cũng sẽ không xuất hiện vụ án đầu cơ trục lợi quân nhu gây chấn động đại lục.
Nhưng tình huống hiện giờ đã khác, Hudson đã có đủ uy vọng và thân phận địa vị, nên khi giải quyết vấn đề cũng không cần phải để tâm nhiều như vậy.
Bây giờ mà hắn nói giết người thì sẽ thật sự giết người.
"Xin ngài Nguyên soái yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp!"
Hầu tước James lập tức tỏ thái độ nói.
Với tư cách là một trong các phó soái của đại quân, sau khi Hudson chủ động nhượng bộ, ông ta đã thuận lợi giành được chức thống soái quân thường trực khi chiến tranh kết thúc.
Sau khi thượng vị, James cũng đã tận tâm tận lực, và được Caesar IV công nhận. Ông ta vốn cho rằng mình sẽ đạt đến đỉnh cao của đời người, nhưng không ngờ rằng sau khi chiến tranh đại lục nổ ra, James vẫn để cho Hudson trở thành lão đại quân đội.
Đương nhiên là ông ta cũng cảm thấy không cam lòng, nhưng càng nhiều vẫn là thở dài một hơi. Thế cục đại lục hiện giờ tương đối bất lợi với Vương quốc.
Thực ra, trước đó Caesar IV cũng đã từng hỏi James có ý định đứng ra tranh đoạt vị trí chủ soái hay không, nhưng sau khi do dự rất lâu, cuối cùng ông ta vẫn lựa chọn từ bỏ.
Khi nhắc tới Hudson, mọi người đều biết hắn là: Long kỵ sĩ, là đại tướng của đại lục; Nhưng khi nhắc tới Hầu tước James thì ngay cả người dân trong Vương quốc cũng chẳng biết ông ta là ai.
Chiến tích không bằng, danh vọng cũng kém quá xa. Hai bên chênh lệch quá lớn, dù có được Quốc vương ủng hộ cũng vô dụng.
Dù sao mọi người cũng đã biết trình độ quân sự của Caesar IV như thế nào rồi. Ý kiến của y thoạt nhìn rất quan trọng, nhưng thực tế thì mọi người lại chẳng thèm quan tâm.
Đánh không lại liền gia nhập, không tranh được vị trí chủ soái, đảm nhiệm vị trí phó soái cũng rất tốt.
Hiện giờ đã không còn là thời đại của Caesar III, chỉ cần Quốc vương muốn là có thể trực tiếp bổ nhiệm phó soái. Nếu như bây giờ James muốn ngồi lên vị trí phó soái thì nhất định không thể bỏ qua ý kiện của Hudson.
Trong nước có rất nhiều đại quý tộc đủ tư cách tham gia cạnh tranh, Hầu tước James cũng không có ưu thế gì.
Cho dù ông ta đã từng đảm nhiệm chức thống soái quân thường trực, nhưng từ khi Hudson tiến vào quân doanh, cái chức thống soái của ông ta đã trở nên có cũng được mà không có cũng không sao.
Chỉ cần nhìn vào phản ứng của đám tướng là biết, đại đa số tướng lĩnh đều không ngại Hudson lên tiếng đoạt quyền. Ai bảo hầu hết những tướng lãnh này đều là do Hudson một tay đề bạt trước đó chứ?
Một quốc gia lấy hệ thống quân công làm nồng cốt chính trị như Vương quốc Alpha vẫn luôn tuân theo nguyên tắc ai biết đánh trận thì người đó thượng vị, cho dù James muốn bồi dưỡng thân tín thì cũng có rất ít chỗ trống để thao tác.
"Mọi người có thể hợp tác thì không còn gì tốt hơn. Chúng ta đều là đồng đội còn sống sót từ trên chiến trường, ta không hy vọng là chúng ta sẽ đến bước đó.”
“Hôm nay ta ăn sáng muộn, bây giờ vẫn chưa cảm thấy đói. Nếu như các ngươi thấy đói thì cứ ăn trước đi!”
“Nếu như các ngươi cũng không đói, vậy thì đi với ta tới doanh trại nhìn xem phần ăn tiêu chuẩn của những binh lính bình thường ra sao."
Vừa dứt lời, Hudson đã lập tức đứng dậy đi ra ngoài cửa, không cho mọi người cơ hội giữ lại.
Nhìn thấy cảnh này, đám người liền nhanh chóng đuổi theo. Nhưng mà sắc mặt của những gã sĩ quan phụ trách công tác hậu cần lại có chút mất tự nhiên.
Bất kỳ hệ thống khép kín nào cũng là nơi sinh sản của tham nhũng, quân đội đương nhiên cũng không phải ngoại lệ.
Đãi ngộ của các quan quân quý tộc thì không cần phải lo, cho dù là quý tộc Kỵ sĩ cấp thấp nhất cũng sẽ nhận được đãi ngộ vốn có.
Vương quốc Alpha còn chưa có vị dũng sĩ nào dám cắt xén phần ăn của quý tộc.
Cho dù muốn kiếm chuyện thì cũng sẽ nhằm vào binh lính bình thường, cùng lắm chỉ tới cấp bậc thập phu trưởng.
Sau khi nhìn thấy các binh sĩ đang ăn súp khoai tây, gặm bánh mì đen, uống một bát canh có chút ít thịt vụn trên bề mặt, Hudson liền quay trở về phòng ăn mà không nói một lời.
Không cần phải xem tiếp nữa, nếu chỉ xét theo tiêu chuẩn phần ăn trong quân đội thì đây đã gần bằng với quy định rồi.
Nhưng mà nụ cười hạnh phúc trên mặt của các binh sĩ đã bộc lộ ra bản chất của vấn đề.
Mặc kệ là ăn cái gì, chỉ cần được ăn hàng ngày thì sẽ không thể nào có vẻ mặt như vậy.
Rõ ràng là vì hôm nay hắn tới tuần sát đại doanh nên tiêu chuẩn phần ăn mới được như thế. Ở trước mặt lãnh đạo thì đương nhiên phải thể hiện một chút.
...
"Chuyện đã qua, ta sẽ không nhắc lại. Nhưng sau này, tiêu chuẩn phần ăn của các binh sĩ sẽ phải tăng thêm 0.5 pound thịt dựa trên phần ăn tiêu chuẩn ngày hôm nay.”
“Lát nữa ta sẽ dặn Bộ Quân vụ vận chuyển lượng thịt tăng thêm tới. Nếu như không đủ quân phí, vậy thì cứ cắt từ phần ăn tiêu chuẩn của những sĩ quan cao tầng như chúng ta là được.”
“Kỳ hạn là trong vòng một tháng phải tẩm bổ thân thể cho binh sĩ, một tháng sau, ta muốn mang quân đội đi huấn luyện dã ngoại.”
“Nếu như cơ thể của các binh sĩ không được khỏe, vậy thì sẽ phải có người đứng ra chịu trách nhiệm."
Trong khi nói chuyện, Hudson đã vươn tay xé một cái đùi thỏ xuống rồi bắt đầu ăn.
Sắc mặt của những quan quân bình thường đều không có gì thay đổi, và cũng bắt đầu dùng bữa, nhưng vẻ mặt của những người phụ trách quân nhu hậu cần lại đỏ bừng lên.