Người dịch: Whistle
Khi đề cập đến các vấn đề liên quan đến chiến tranh thì hiệu suất làm việc của Vương quốc luôn làm cho Hudson cảm thấy hài lòng. Sau khi họp thảo luận nội bộ xong, cùng ngày liền được chấp thuận, ngày hôm sau đã lập xong công văn rồi sai Kỵ binh Griffin mang đi các tỉnh.
Không biết là do Caesar IV đang bị trầm mê trong cây "Quyền Trượng Vinh Diệu" hay là do nể mặt của vị Nguyên soái tân nhiệm Hudson. Nghe nói là khi Tể tướng tổng hợp kết quả thảo luận thành văn bản gửi vào trong vương cung, Caesar IV chẳng thèm nhìn lấy một chữ mà lập tức ký tên.
Tân quan thượng nhiệm tam bả hỏa(1), Hudson biết rất rõ đạo lý này, bây giờ chính là lúc mà cả Vương quốc đều đang ủng hộ hắn một cách mạnh mẽ nhất.
Muốn thúc đẩy một chính sách mới hoặc là giải quyết một chút vấn đề “khó khăn” thì hiện giờ chính là thời cơ tốt nhất.
Nếu như để tới sau chiến tranh, tình hình chiến lược của Vương quốc thay đổi tốt đẹp, lúc đó mà muốn mọi người toàn lực phối hợp thì sẽ rất khó.
Đáng tiếc, Hudson không phải là một người thích cải cách, hắn không có ý định chơi biến pháp. Những nỗ lực hiện giờ của hắn chỉ là vì giành được thắng lợi trong cuộc chiến này.
Hudson đi dạo trong quân doanh và quan sát những binh sĩ đang huấn luyện, hắn âm thầm nhíu mày.
Mặc dù số lượng quân thường trực đã được khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, nhưng sức chiến đấu lại bị giảm đi không ít.
Nhìn một chiếc lá là biết mùa thu, quân thường trực còn như vậy, tư quân của các quý tộc khác cũng chẳng khá hơn là bao.
Suy cho cùng vẫn là do thời gian quá ngắn. Muốn bổ sung binh lính bình thường thì dễ, nhưng muốn bồi dưỡng người tu luyện thì lại cần một khoảng thời gian rất dài.
Không chỉ số lượng Kỵ sĩ đã giảm bớt, mà ngay cả thực lực cũng đã kém hơn hồi chiến đấu với thú nhân trước đó.
Đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến việc Vương quốc cử các huấn luyện viên quân sự ra nước ngoài.
Vì tăng cường thực lực quân sự của nhân tộc ở Bắc đại lục, Vương quốc Alpha đã lần lượt điều hơn một ngàn tên Kỵ sĩ quý tộc tới các quốc gia khác để trợ giúp bọn họ hoàn thành công tác điều động quân sự.
Đây là cái giá phải trả, các quốc gia càng mạnh, cầm cự được thời gian càng dài thì sẽ càng có lợi với Vương quốc Alpha.
Dựa theo chiến lược "Trước bắc sau tây" mà Hudson đã lập ra, các quốc gia Bắc đại lục phải cầm cự đến khi Vương quốc Alpha đánh bại đại quân thú nhân thì họ mới có thể nhận được sự chi viện mạnh mẽ nhất.
Còn bảy nước thảo nguyên thì đã được liệt vào đối tượng bị bỏ rơi.
Hết cách rồi, ai bảo bảy nước thảo nguyên chỉ vừa mới thành lập, không có năng lực cung cấp đầy đủ vật tư chiến lược cho đại quân tác chiến chứ?
Với tư cách là quan hậu cần trong cuộc chiến tranh lần trước, Hudson đã thử tính qua rồi, so với việc ngăn chặn thú nhân ở bên ngoài đại thảo nguyên, việc thả thú nhân đến cửa nhà để quyết chiến, trong tình huống binh lực của hai bên ngang nhau, thì lượng vật tư chiến lược sẽ chênh lệch gấp ba lần.
Đây là suy đoán lạc quan nhất.
Đại đa số quân đội của Vương quốc đều là người bình thường, sức chiến đấu sẽ không thể nào sánh bằng viện quân tinh nhuệ của Liên minh Nhân tộc.
Muốn đánh tan thú nhân trong những khu vực đồi núi hoặc là đất hoang cũng không phải là chuyện dễ. Nếu như bị địch nhân lao ra tập kích hậu cần thì lượng vật tư bị tổn thất sẽ còn lớn hơn.
Quan trọng nhất là không có cách nào để tốc chiến tốc thắng, một khi thế trận bất lợi, địch nhân có thể co đầu rút cổ trở về bất kỳ lúc này, rất dễ tạo thành thế giằng co.
Nếu như suy đoán bi quan một chút.
Thực lực quân sự còn lại của Đế quốc Thú Nhân vẫn nhỉnh hơn Vương quốc Alpha, thì việc chạy đi chặn cửa chẳng khác nào là đang nộp mạng cả.
Dưới bối cảnh này, bảy nước thảo nguyên bị bỏ rơi cũng là chuyện đương nhiên. Ít nhất là khi chiến đấu ở trước cửa nhà thì còn có thể dựa vào tuyến phòng thủ để ổn định trận cước, dù cho thế cục có bất lợi.
Nếu như Hudson không đích thân tham dự trận chiến trước đó, còn xác định được Đế quốc Thú Nhân đã bị trọng thương, thì hắn cũng không dám lập ra một chiến lược "tích cực" như vậy.
Dựa theo danh sách điều động của Vương quốc, tỉnh Đông Nam vẫn luôn nằm trong ở gần cuối danh sách, bởi vì tỉnh Đông Nam hiện phải gánh thêm nhiệm vụ hậu cần, bây giờ lại còn tăng thêm nhiệm vụ đánh bắt cá, e rằng sẽ nằm ở cuối danh sách điều động.
Quy củ là quy củ, Hudson sẽ không thể nào phá vỡ quy củ. Chuyện này cũng có nghĩa là hắn sẽ không có được lực lượng vũ trang của mình trong giai đoạn đầu của cuộc chiến, thứ duy nhất mà hắn có thể dựa vào chỉ có quân thường trực của Vương quốc.
Vào lúc dùng bữa trưa, nhìn thấy trên bàn toàn là sơn trân hải vị, Hudson không hề vội vàng động đao xiên, mà khẽ mỉm cười với mọi người rồi nói:
"Những người đang ngồi ở đây đều là người quen, có lẽ ta biết rõ tên của từng người, nhưng chắc là các vị biết ta.”
“Đã từng cộng sự một lần rồi, hẳn là các vị phải biết tác phong làm việc của ta.”
“Trong thời gian sau này, ta hy vọng rằng các vị có thể vô điều kiện chấp hành bất kỳ mệnh lệnh nào của ta.”
“Các vị cũng đã biết rồi, ta không thích giết gà dọa khỉ. Nhưng khi xảy ra vấn đề, kiếm của ta vẫn sẽ biết giết người!”
“Lần này không giống với lần trước, tình hình hiện tại của Vương quốc còn nguy hiểm hơn trước đó rất nhiều, cho nên yêu cầu của ta đối với các vị cũng sẽ cao hơn rất nhiều.”
“Từ giờ trở đi, trong quân doanh sẽ không còn chú trọng đến xuất thân và bối cảnh, các ngươi không cần phải giới thiệu, ta cũng không muốn biết.”
“Cho dù có thân phận gì, nhưng chỉ cần dám xúc phạm quân pháp thì đều bị giết hết không tha!"
(1): quan mới lên chức, làm ra một hai ba việc để tỏ rõ tài cán, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước này nọ; muốn tỏ uy phong, lập uy, khiến quần chúng phục (giống như đốt lên mấy đống lửa vừa sáng vừa nóng, thu hút sự chú ý của mọi người). Nhưng về sau không biết có được như thế nữa không, hay là đâu lại vào đấy.