Người dịch: Whistle
Món Thần khí này không được lấy ra sử dụng có thể là vì nó có hạn chế nào đó mà nhân tộc không sử dụng được; hoặc là bởi vì Vương quốc nằm quá gần thú nhân, lo là sẽ ép cho thú nhân nổi điên.
"Về vấn đề chiến tranh thì không cần phải vội. Trước mắt chúng ta vẫn phải giải quyết lỗ hổng trong vấn đề vật tư trước đã!”
“Binh khí và áo giáp còn lại trong cuộc chiến tranh lần trước vẫn có thể sử dụng được, dặn mọi người tự chuẩn bị là được. Nhưng mà những vật tư chiến lược như lương thực, vải vóc, mũi tên, cỏ khô vv…. lại cần Vương quốc thống nhất chuẩn bị.”
“Vào thời điểm này rồi, trên thị trường quốc tế cũng sẽ mua được những loại vật tư chiến lược này, cho dù là mua được thì giá cả cũng sẽ nằm ngoài phạm vi chịu đựng của Vương quốc.”
“Nếu đã không thể trông cậy vào bên ngoài thì cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp tự chuẩn bị. Theo như tình hình trước mắt, có lẽ chiến hỏa sẽ lan tới Vương quốc ta vào năm sau, thời gian còn lại của chúng ta đã không nhiều.”
“Làm phiền Tể tướng đốc xúc các bên cố gắng trù bị vật tư chiến lược, đây là danh sách vật tư, nhất định phải gom góp đủ số lượng trong năm nay.”
“Áp lực đúng là lớn một chút, nhưng Vương quốc vẫn còn có rất nhiều tiềm lực để đào. Trong lúc nhất thời không thể nào tăng sản lượng lương thực lên được, vậy thì phải nghĩ biện pháp ở những phương diện khác.”
“Lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước.”
“Các quý tộc duyên hải có một lợi thế tự nhiên, đó là có thể ra biển bắt cá. Thuỷ sản trong biển rất phong phú, lại không bị con người hủy hoại, đây là chính kho lương thực tốt.”
“Tập trung lực lượng của Vương quốc, trong vòng một năm kiếm được 200.000 - 300.000 tấn cá khô, để các binh sĩ có thể ăn thịt cũng không phải là chuyện khó."
Trong khi nói chuyện, Hudson đã đưa danh sách vật tư cho Đại công tước Newfoundland.
Quân đội thì hắn có thể huấn luyện, nhưng tiền và lương thực thì nhất định phải do chính bỏ ra. Mặc dù số lượng vật tư trên danh sách rất khổng lồ, nhưng cũng nằm trong phạm vi năng lực của mọi người.
Hudson vốn còn muốn đề nghị: Tạm dừng tất cả mậu dịch trên biển, để cho toàn bộ quân hạm và thuyền buôn đều ra biển bắt cá.
Nhưng sau khi cân nhắc đến vấn đề tội nhân, hắn liền sử dụng thủ đoạn quanh co, trực tiếp gia nhiệm vụ đánh bắt cho mọi người.
Hắn không quan tâm mọi người làm như thế nào, nhưng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, trong tình huống mà sản lượng lương thực của Vương quốc không đủ, cá khô đã được xếp vào trong hệ thống quân lương.
Một năm Sơn Địa Lĩnh có thể dự trữ được mấy ngàn tấn cá khô, còn là sau khi thỏa mãn nhu cầu của bản thân, không thể nào có chuyện những đại quý tộc ở vùng duyên hải khác không làm được.
Những thế lực bá chủ vùng duyên hải như gia tộc Dalton chỉ cần chịu bỏ công bỏ sức, muốn kiếm mấy vạn tấn cá khô một năm cũng chẳng phải là chuyện khó khăn gì.
Hơn nữa, hắn còn thu những thuỷ sản khác, thịt cá không đủ thì có dùng rong biển, con tôm, con cua để bổ sung cho đủ số.
Không có chất béo, những thức ăn này chưa chắc sẽ ngon. Nhưng trong thời kỳ chiến tranh, chỉ cần có thể nhét đầy bao tử đã là may mắn lớn nhất rồi, những binh lính bình thường nào có tư cách bắt bẻ.
Trong tình huống tài nguyên có hạn, để bổ sung sinh dưỡng của các binh sĩ, có thể nói là Hudson đã tận lực.
"Ngài Nguyên soái, số lượng vật tư lớn như vậy, sợ là không thể nào gom đủ trong thời gian ngắn. Đặc biệt là các tỉnh duyên hải, còn bị yêu cầu rất nhiều tôm cá, chuyện này. . ."
Không đợi Đại công tước Newfoundland từ chối thì Hudson đã ngắt lời nói: "Ngài Tể tướng, dù có khó khăn đến mấy thì cũng phải gom đủ số vật tư này, ngài cũng muốn các binh sĩ phải ra chiến trường với cái bụng đói được, đúng không?”
“Nhiệm vụ của các tỉnh duyên hải đúng là hơi nặng một chút, chúng ta có thể giảm bớt số binh lực điều động của họ, để những sức lao động này ở lại bắt cá.”
“Đây chỉ là nhiệm vụ tạm thời, thông báo cho các quý tộc ở vùng duyên hải gia tăng cường độ bắt cá, cố gắng dự trữ nhiều cá khô một chút.”
“Nếu như sau này áp lực hậu cần tăng lên, rất có thể số lượng này sẽ tiếp tục gia tăng. Để đền bù, binh tướng của bọn họ sẽ là đối tượng được Vương quốc điều động sau cùng.”
“Nếu như mọi chuyện thuận lợi, có lẽ còn chẳng cần ra chiến trường. Người khác ở tiền tuyến chảy máu, bọn họ ở phía sau chảy mồ hôi, chuyện này cũng đâu có quá đáng?"
Đại công tước Newfoundland vừa định nói cái gì, nhưng lời đến bên khóe miệng lại bị nuốt vào. Lý do không thể để cho các binh sĩ bị đói ra bụng là không thể chối cãi.
Mặc kệ là ai đảm nhiệm chức tổng tư lệnh này thì cũng đều phải đảm bảo các binh sĩ có thể nhét đầy bao tử.
Thoạt nhìn thì yêu cầu mà Hudson đưa ra có thể rất hà khắc, nhưng sau khi vận chuyển số lượng lương thảo này ra tiền tuyến thì còn không đủ để quân đội Vương quốc tiêu hao trong 10 tháng.
Nếu như tình hình chiến đấu kịch liệt, không chừng chỉ mới nửa năm là đã ăn hết rồi.
Các loại vật tư trên danh sách này còn không bằng một nửa tổng lượng vật tư mà Vương quốc đã dự trữ trong cuộc chiến lần trước.
Dùng ít vật tư như vậy để đánh một trận chiến với quy mô lớn hơn, dù có nhìn thế nào cũng thấy là chuyện vô cùng khó khăn.
Nếu như lại yêu cầu cắt giảm tổng lượng vật tư nữa thì trận chiến này sẽ không thể nào đánh được. Nếu không dự trữ vật tư trước, chỉ dựa lượng vật tư thu hoạch được trong lúc chiến tranh thì sẽ không thể nào thỏa mãn được nhu cầu ở tiền tuyến.
Điểm khác biệt duy nhất là lượng thịt chiếm tỷ trọng cao hơn một chút, nhưng chủ yếu chỉ toàn là thịt cá.
Trong Vương quốc Alpha, thịt cá chỉ có thể tính một nửa thức ăn mặn, không có nhiều chất béo như thịt trâu, lợn, dê, địa vị trong dân gian cũng kém xa trâu lợn dê.
Chủ yếu vẫn là do thời gian quá gấp, nếu như có mấy năm thời gian chuẩn bị, Hudson nhất định sẽ kêu mọi người chăn nuôi gia cầm.