Người dịch: Whistle
Những tin tức về "chính trị quốc tế" khi truyền đến tai bọn họ đều chỉ là tin đồn, cách chân tướng còn kém xa vạn dặm, căn bản với không tới.
Thói quen lâu dài này đã làm cho bọn họ nghĩ rằng chính trị quốc tế không có quan hệ gì tới mình, mọi người đều thích nói về những chuyện xung quanh mình hơn.
Hudson cũng rất vui khi nhìn thấy cục diện này.
Thuộc hạ mà, chỉ cần yên tâm làm việc là được, nếu như một tên thuộc hạ có quá nhiều suy nghĩ thì sẽ không thể nào giữ lại được.
Mặc dù bình thường hắn hay vẽ bánh cho đám thuộc hạ, nhưng nếu như có người thật sự muốn ra ngoài tự lập môn hộ thì trong lòng Hudson lão gia sẽ cảm thấy không thoải mái.
Bồi dưỡng một nhân tài không dễ, nếu như cả đám đều không an phận, không muốn nhiệt tình cống hiến cho sự phát triển của lãnh địa, mà muốn đi ra ngoài lập nghiệp, vậy thì lấy ai làm việc cho hắn đây?
Nếu như thật sự đã mở rộng tầm mắt, các con em quý tộc sẽ phát hiện muốn kiến công lập nghiệp thì đi việc theo đại quý tộc lăn lộn sẽ kém xa nương tựa Quốc vương.
Xét theo tình hình trước mắt, dù là chạy đi phương bắc phấn đấu cũng sẽ có tiền đồ ở là ở lại Sơn Địa Lĩnh trồng trọt.
Đương nhiên, rủi ro và ích lợi là ngang hàng. Phương bắc có nhiều cơ hội hơn, nhưng cũng phải chịu rủi ro cao hơn.
Theo lý mà nói, bình dân cũng sẽ có cơ hội thượng vị, nhưng đó chỉ là về mặt lý thuyết.
Lúc khác thì Hudson không rõ lắm, nhưng trong cuộc xâm lược trước đó của thú nhân, trong cả vương quốc đã điều động hơn 2 triệu người, nhưng cuối cùng chỉ có 7 người dân thường được trở thành quý tộc.
Điều đáng xấu hổ là bảy tấm gương được Vương quốc cẩn thận dựng lên này đều là họ hàng xa của các tiểu quý tộc hoặc là hậu duệ của những quý tộc đang suy tàn.
Là chủ soái đại quân, Hudson dám cam đoan là không có người giở trò dối trá.
Thực ra thì dù cho bảy kẻ may mắn muốn giỏ trò cũng không có đủ quan hệ nhân mạch để vận hành.
Về bản chất, bảy người may mắn này chỉ là dân thường, ngoài việc đi theo bậc cha chú đọc vài câu sách, có một tí xíu kiến thức ra thì cũng chẳng khác người bình thường là mấy, thậm chí họ còn chưa hoàn thành khóa huấn luyện Kỵ sĩ cơ bản nữa.
Xác suất thành công thấp như vậy là do thực lực, thông tin và tài nguyên trong tay không được cân bằng.
Có khoảng cách rất xa giữa việc mang theo tư quân ra chiến trường giành quân công và việc một người cô đơn mang theo vũ khí mà Vương quốc phát cho ra chiến trường làm bia đỡ đạn.
Phương thức đáng tin cậy nhất chính là đi theo một vị đại quý tộc nào đó lăn lộn mấy đời, tích lũy đủ quan hệ nhân mạch và tài nguyên, kiếm được một danh hiệu quý tộc rồi mới đi giành đất phong.
Đây là con đường mà các đại quý tộc quy hoạch cho người bình thường, thoạt nhìn trông rất đơn giản và sáng tỏ, nhưng thực tế thì đây lại là một cái bánh nướng chỉ có thể nhìn mà không thể sờ.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, con cháu hậu bối hoặc là không đi học, chỉ cần đi vào học đường mà các quý tộc lão gia an bài thì sẽ bị giáo dục tẩy não.
Ngay cả bản thân Hudson, nếu như lúc đó hắn không có năm trăm tư quân thì cũng rất khó vượt qua ngưỡng cửa lúc đầu.
Chân tướng càng tàn khốc thì lại cần củ cà rốt để mọi người nhìn thấy hi vọng về con đường phía trước.
Một người có lương tri như Hudson lão gia đã từng hứa hẹn với mọi người rằng: chỉ cần có "biểu hiện ưu tú" trong công việc thì nhất định sẽ được đối đãi như một quý tộc trước khi nghỉ hưu.
Đương nhiên, điều này chỉ giới hạn trong một chức suông, đồng thời không phải là nhân viên quản lý cũng được đối đãi như vậy.
Nếu như muốn có đất phong thì phải lập đại công mới được. Tạm thời vẫn chưa đưa ra tiêu chuẩn cụ thể, nhưng chắc chắn là sẽ không thấp, bởi vì đây là đang muốn cắt thịt từ trong lãnh địa của lãnh chúa lão gia mà.
Vì ổn định lòng người, Hudson không thể để cho tâm trí của mọi người trở nên quá sinh động.
Nếu không hôm nay nghe được người nào đó nhận được tước vị, ngày mai lại nghe được ai ai ai nhảy lên trở thành quý tộc, khi đó sẽ rất khó làm cho mọi người có thể yên tâm làm việc.
Suy cho cùng, dù xác suất có thấp đến đâu, nhưng khi cơ sở đủ lớn thì sẽ không thiếu người chiến thắng.
Đại đa số giới quản lý trong Sơn Địa Lĩnh đều có một chút cơ sở, dù là ít hay nhiều thì điều kiện khởi đầu cũng đã tốt hơn dân thường rất nhiều.
Nếu như nhìn thấy quá nhiều tin tức thành công, mọi người sẽ rất dễ dàng ảo tưởng rằng: là mình thì mình cũng làm được.
Điều này hoàn toàn trái ngược với chính sách mà Hudson đã phổ biến trong quân thường trực của vương quốc.
Vì điều động tính tích cực tác chiến của các binh lính bình thường, cho dù là không có cơ sở thì hắn cũng sẽ tạo ra một vài kẻ may mắn.
Nếu như cảm thấy cường độ kích thích không đủ, hắn liền tạo thêm mười mấy người, thậm chí là mấy trăm người, để cho những tấm gương này không ngừng xuất hiện ở bên cạnh mọi người.
Dù sao cũng là do Vương quốc trả tiền, không cần cắt thịt trong lãnh địa của mình, thêm một đám tiểu quý tộc cũng không sao.
Đối với người bình thường mà nói, một ý nghĩa sai lầm của đại nhân vật cũng có thể thay đổi vận mệnh của họ.
Trong nháy mắt này, Hudson dường như ngộ ra được điều gì đó, cả người đều đắm chìm trong đó, nhưng mà trạng thái này chỉ vừa xuất hiện liền biến mất.
Nhưng từ trong ánh mắt hâm mộ của một rồng một gấu ở bên cạnh cũng biết rằng Hudson đã ngộ ra một thứ rất khó lường. Tiếc là tu vi cảnh giới hiện giờ của hắn quá thấp, không thể nắm được những thứ cao thượng như vậy.
"Hudson, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, tại sao Belersden lại đột nhiên thi triển kết giới thủ hộ, ngay cả thiếp cũng bị ngăn ở bên ngoài?"
Melissa quan tâm hỏi.