Người dịch: Whistle
Còn việc có giúp đám chính phủ lưu vong này phục quốc hay không là chuyện tương lai. Sau khi giành được thắng lợi trong cuộc chiến tranh này mới suy tính đến những vấn đề phức tạp này.
Nếu là Vương quốc thua trong cuộc chiến này, những người ở đây hoặc là đã đi gặp Thần Hi chi chủ, hoặc là cũng trở thành chính phủ lưu vong.
"Ngài Nguyên soái, việc tiếp nhận nhân viên của các quốc gia sẽ là một thử thách khó khăn nghiêm trọng đối với tình hình tài chính của chúng ta.”
“Vì cuộc chiến tranh này, chúng ta đã cắt giảm hết những chi tiêu có thể giảm được, nhưng tình hình tài chính của Vương quốc vẫn không lạc quan mấy.”
“Đặc biệt là số lượng nạn dân rất đông, Vương quốc căn bản không có khả năng cứu tế. Nếu muốn tiếp nhận thì chỉ có thể phân chia nhiệm vụ này cho các tỉnh, ủy thác mọi người chăm non giúp."
Hầu tước Delgado kiên trì đề nghị.
Hết cách rồi, mọi người đều cần thể diện, không thể nào nói thẳng là chia cắt nạn dân, mà nhất định phải có một tấm màn che.
Đúng dịp là chỉ có Bộ Tài chính mới có thể cung cấp tấm màn che này. Trong túi của chính phủ không có tiền, nên chỉ đành ủy thác cho các quý tộc chiếu cố nạn dân, điều này hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.
Mặc dù làm vậy trông hơi dối trá, nhưng mọi người lại bị dính chiêu này.
Điều duy nhất làm cho Hudson cảm thấy khó chịu là Hầu tước Delgado nói những lời này với hắn mà không phải là Caesar IV.
Một khi chấp nhận lời đề nghị này thì cũng có nghĩa là quyết sách này được Nguyên soái của Vương quốc đưa ra, mà không phải là Quốc vương Caesar IV.
Nếu như sau này xảy ra vấn đề trong quá trình chấp hành thì hắn sẽ là người phải gánh chịu trách nhiệm, Caesar IV không có bất cứ quan hệ nào trong chuyện này.
"Lời đề nghị của ngài Hầu tước rất phù hợp với thực tế, vậy thì chúng ta sẽ căn cứ vào tình hình thực tế của các tỉnh để chia sẻ áp lực nạn dân.”
“Nhưng mà chuyện này phải lượng sức mà làm, sau khi tiếp nhận nạn dân rồi thì nhất định phải hoàn thành nghĩa vụ mà Vương quốc đưa ra.”
“Xét thấy áp lực lương thực do sự gia tăng dân số gây ra, từ giờ trở đi, chúng ta nhất định phải áp dụng các chính sách mạnh mẽ hơn nữa.”
“Ngoài dành thời gian để sản xuất lương thực ra, trước mắt ngành có tiềm lực lớn nhất chính là đánh bắt thủy sản.”
“Các lãnh chúa vùng duyên hải nhất định phải cố gắng lên, gánh nặng lương thực của Vương quốc giờ đây đã đổ lên vai các vị.”
“Vấn đề mà chúng ta cần thảo luận hiện giờ là làm sao để giảm chi tiêu.”
“Trước đó, vương quốc cũng đã áp dụng một vài biên pháp, nhưng vẫn còn chưa đủ.”
“Nguy cơ lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước, cho nên chúng ta phải áp dụng biện pháp mạnh hơn lần trước.”
“Nếu chỉ đơn thuần đình chỉ tổ chức yến tiệc hoặc là cấm dùng lương thực để cất rượu thôi thì còn chưa đủ, ta đề nghị Vương quốc nên xây dựng một bộ luật tạm thời.”
“Bộ Chính vụ sẽ căn cứ vào tình hình thực tế của các tỉnh để đưa ra một hệ thống khẩu phần ăn dựa trên tiêu chuẩn khác nhau.”
“Bệ hạ, việc này cần ngài dẫn đầu thực hiện!"
Dù sao Hudson vẫn còn có chút liêm sỉ, mặc dù không nhiều, nhưng hắn cũng không làm ra loại chuyện như đẩy hết trách nhiệm cho người lãnh đạo của mình. Đương nhiên, Caesar IV đã tình nguyện dẫm giúp hắn một hố.
So với hậu hoạn mà "Quyền Trượng Vinh Diệu" mang lại, việc chia cắt nạn dân chỉ có thể xem như trò trẻ con.
Cũng đâu phải hắn ăn một mình, mọi người cùng nhau ăn chia mà, dù là làm lớn chuyện thì cùng lắm cũng chỉ ảnh hưởng đến một chút danh dự, không thể nào xảy ra trường hợp truy cứu trách nhiệm được.
Suy cho cùng thì chủ nhân của "Quyền Trượng Vinh Diệu" là Giáo Đình, còn chủ nhân của nạn dân lại là một đám người đang sa cơ thất thế.
Giáo Đình mà nổi giận thì Vương quốc phải cẩn thận đối phó, nhưng đám người sa cơ thất thế thì chỉ có thể kêu gào mấy tiếng là thôi, những kẻ có da mặt dày một chút còn có thể làm bộ như chẳng nghe thấy gì.
Căn bản không có người quan tâm tới một chút phong ba chính trị này, sự chú ý của mọi người đã bị thu hút bởi hệ thống phân chia tiêu chuẩn lương thực mà Hudson đưa ra.
Những chuyện tương tự cũng đã từng có tiền lệ ở Vương quốc Alpha, nhưng chi tiết cụ thể lại có chỗ khác biệt.
Trước đây bọn họ cũng đã có tổ chức dẫn đầu tiết kiệm lương thực rồi, nhưng lại không dùng pháp luật để quy phạm, càng không có tiêu chuẩn khẩu phần lương thực cụ thể.
Bình thường đều là do Quốc vương và các đại quý tộc dẫn đầu cắt giảm chi tiêu, ví dụ như: Ba bữa đổi thành hai bữa.
Dù sao tuyên truyền bên ngoài là vậy, còn khâu chấp hành như thế nào thì phải xem tính tự giác.
"Không thành vấn đề, tiêu chuẩn phân phối khẩu phần lương thực sẽ bắt đầu từ ta!”
“Tiêu chuẩn khẩu phần lương thực mỗi ngày sẽ tạm định là: một pound bánh mì, một pound thịt, một số nguyên liệu cùng với một chút rau và hoa quả.”
“Các ngươi cũng tự định ra cho mình một bộ tiêu chuẩn đi, làm gương tốt cho con dân trong Vương quốc, miễn cho Bộ Chính vụ khó làm việc."
Caesar IV ra vẻ hào sảng nói.
Sự giáo dục của vương thất từ khi còn nhỏ cũng không phải là uổng công.
Caesar IV biết rất rõ, sau khi đã bị mất đi quyền nói chuyện về mặt quân sự mà muốn quá trình chuyển giao quyền lực sau cuộc chiến được diễn ra một cách thuận lợi, thì kẻ làm Quốc vương như y phải tăng cường sự hiện diện của bản thân.
Y không chỉ phải làm chuyện lợi người không hại mình như dẫn đầu tiết kiệm lương thực này, mà còn phải làm tốt.
Vấn đề duy nhất là Quốc vương đã hạ tiêu chuẩn của mình thấp như vậy khiến cho mọi người cảm thấy rất khó làm!
Ở cái thế giới có đẳng cấp sâm nghiêm này, không thể xảy ra chuyện thần tử có tiêu chuẩn cao hơn Quốc vương được, nên cái tiêu chuẩn này còn phải tiếp tục giảm xuống.