Người dịch: Whistle
Chỉ cần liên quân có thể ngăn chặn cuộc tấn công của Tộc Tinh Linh, kéo tới khi cuộc chiến tranh đại lục này kết thúc, vậy thì bọn họ sẽ có khả năng bảo vệ được cơ nghiệp.
Nếu như thật sự không được, vậy thì cố gắng đánh thắng vài trận, sau đó tìm cơ hội để đàm phán với Tộc Tinh Linh, tranh thủ được một kết cục có thể diện cũng là một lựa chọn tốt.
Còn về sự sống chết của Vương quốc Alpha, bọn họ ngay cả sự sống chết của bản thân cũng nắm được, ai rảnh hơi đâu mà đi quan tâm đến đồng minh?
Bảy nước thảo nguyên càng đơn giản hơn.
Cơ nghiệp cũng đã bị mất hết rồi, số lực lượng không còn lại đều là chuẩn bị cho công tác phục quốc, chạy đi giúp Vương quốc Alpha liều mạng thì được gì chứ?
Đương nhiên, bởi vì trên đại thảo nguyên chỉ có một cái bến cảng cỡ lớn, năng lực rút lui của các quốc gia có hạn.
Nếu như không rút lui kịp, tạm thời lui vào trong Vương quốc Alpha để tiếp tục đối chọi với cuộc xâm lược của thú nhân cũng là chuyện có thể thương lượng.
"Bên phía bảy nước thảo nguyên thì dễ giải quyết, sau khi tình hình trên chiến trường chuyển biến xấu, bọn họ chỉ có hai sự lựa chọn.”
“Hoặc là rút lui bằng đường biển, hoặc là rút lui vào trong cảnh nội của Vương quốc ta.”
“Trong khoảng thời gian gần đây, trên biển xuất hiện rất nhiều cơn bão, nửa đường còn có thuyền U Linh quấy phá, xuôi nam bằng thuyền có mức độ rủi ro rất lớn.”
“Bộ Ngoại vụ đã nêu rõ điểm lợi và hại trong chuyện này này, chắc là bọn họ sẽ hiểu thôi."
Bá tước Albert lạnh lùng nói.
Dù cho bảy nước thảo nguyên muốn rút lui bằng đường biển thì cũng cần phải đi qua phạm vi thế lực của Vương quốc Alpha. Một khi Vương quốc Alpha phong tỏa đường biển, tuyến đường giao thông trên biển cũng sẽ bị đứt đoạn.
Chẳng qua cách làm này quá ích kỷ. Dù có kiếm cớ như thế nào cũng sẽ làm tổn hại nghiêm trọng đến hình tượng Vương quốc trên trường quốc tế.
Nếu như đất phong của ông ta không nằm ở nơi tận cùng của phương Bắc, là người bị hại đầu tiên khi chiến hỏa được nhen nhóm, thì ông ta cũng sẽ không đưa ra đề nghị tai hại này.
"Đề nghị của Bá tước Albert rất đúng trọng tâm, trong khoảng thời gian gần đây, trên biển xuất hiện rất nhiều cơn bão, là đồng minh, chúng ta có nghĩa vụ nhắc nhở bảy nước thảo nguyên phải cẩn thận trong công tác di chuyển."
Bá tước Aurane ở bên cạnh cũng nói hùa theo.
Ngay sau đó, đám đại quý tộc ở Bắc Cương lập tức nhảy ra hưởng ứng. Hình tượng quốc tế là chuyện của tương lai, còn mối đe dọa thú nhân lại gần trong gang tấc.
Nếu không nghĩ cách thu nạp một đám bia đỡ đạn, thì những lãnh chúa Bắc Cương có “trách nhiệm bảo vệ lãnh thổ” như bọn họ sẽ bị thiệt lớn trong cuộc đại chiến sau này.
Lúc đầu có người muốn đứng ra phản đối, nhưng sau khi suy tính đến thời kỳ chiến tranh cần phải có người đứng ra làm bia đỡ đạn nên liền thôi.
Để cho quân đội của bảy nước thảo nguyên làm bia đỡ đạn dù sao cũng tốt hơn để người người làm.
Ý tưởng tệ hại đầu tiên được thông qua thì sẽ xuất hiện cái thứ hai. Dù sao mọi người cũng đã vứt bỏ lòng tự trọng rồi, bọn họ cũng không ngại kéo thấp ranh giới cuối cùng của mình.
Bảy nước thảo nguyên muốn rút lui lực lượng vũ trang, nhưng dân chúng lại không thể để lại cho thú nhân đuổi giết, cho nên bọn họ cũng lên kế hoạch tiếp nhận đám nạn dân này.
Đúng lúc là Vương quốc Alpha đang cần bổ sung nhân khẩu, đám phát quý mới nổi cũng đang cần có người để khai hoang lãnh địa.
Những chuyện như vậy không cần thiết phải nói rõ, chỉ cần hiểu ngầm trong lòng là được. Lý do mà bọn họ đưa ra chỉ có một "Tiếp thu nạn dân" .
Còn về chuyện sau chiến tranh có trả lại đám nạn dân này không, nếu trả thì nên trả bao nhiêu, những chuyện này phải xem lòng tự trọng của mỗi người rồi.
Nhìn thấy đám quý tộc đang không ngừng vứt bỏ liêm sỉ của mình, Hudson cũng rất cạn lời.
Ban đầu hắn cũng muốn kiếm chút nhân khẩu trong quá trình rút lui của bảy nước thảo nguyên. Nhưng theo như tình huống trước mắt thì đang có rất nhiều người để mắt tới cục thịt béo này.
Nếu như không định ra một quy tắc mà để mặc cho mọi người tự do phát huy, một lãnh chúa Nam Cương như hắn sẽ không thể nào cướp lại đám địa đầu xà ở phương bắc được.
"Bệ hạ, việc thu nạp nạn dân của bảy nước thảo nguyên không phải là vấn đề, nhưng nhất định phải cẩn thận trong quá trình chấp hành, tốt nhất nên dùng danh nghĩa là giúp bọn họ phục quốc.”
“Dựa theo thông lệ, sau khi chiến tranh đại lục kết thúc, những quốc gia đã hy sinh vì chiến tranh, cho dù đã bị hủy diệt cũng sẽ được lập lại.”
“Vương quốc ta là đệ nhất cường quốc ở Bắc đại lục, cho dù các quốc gia ở Bắc đại lục được lập lại thì quyền nói chuyện của chúng ta cũng là lớn nhất.”
“Đây là đồng Chip lớn nhất trong tay chúng ta, nên nhất định phải lợi dụng.”
“Không chỉ có bảy nước thảo nguyên, mà các quốc gia khác ở Bắc đại lục cũng có thể đặt vào trong phạm trù thiết lập quan hệ, chúng ta cố gắng hết sức để thuyết phục những quốc gia bị sụp đổ chạy đến Vương quốc ta thành lập một chính phủ lưu vong.”
“Vì trợ giúp bọn họ phục quốc, chúng ta không chỉ phải tiếp thu lực lượng quân sự của các quốc gia, mà đồng thời còn phải mở rộng hạn chế để tiếp thu cả nạn dân của những quốc gia này.”
“Bộ Tổng chỉ huy sẽ tiếp quản lực lượng quân sự của các quốc gia rút lui. Còn những nhân viên khác thì cần chính phủ hao tâm tổn trí.”
“Tốt nhất là hiện giờ có thể lập ra kế hoạch tương ứng, đặc biệt là phải điều tiết một lượng nạn dân bởi vì chiến tranh mà tràn vào Vương quốc, miễn gây ảnh hưởng đến công tác trị an xã hội."
Hudson mặt không đổi sắc đề nghị.
Toàn bộ đề nghị đều là nghĩ cho lợi ích của nhân tộc, nghĩ cho lợi ích của các quốc gia Bắc đại lục, còn việc mọi người hiểu sai ý của lời đề nghị này thì không liên quan gì đến hắn.