Người dịch: Whistle
Vừa rồi khi Caesar IV đưa ra hạn mức thấp nhất, tất cả mọi người đều đồng ý.
Dù sao hiện giờ cũng đang trong thời kỳ chiến tranh, Quốc vương cũng sẽ không để binh sĩ chịu đói.
Ba pound lương thực chính thoạt nhìn thì rất nhiều, nhưng đây chỉ là thực phẩm chín, không phải là ba pound bột mì.
Đối với đám dạ dày vương thiếu chất béo, mỗi ngày đều phải ăn lương thô mà nói, không ăn nhiều một chút thì sẽ không thể nào cầm cự được trong những cuộc huấn luyện cường độ cao.
Hiện tại Hudson chỉ đang hỏi thăm mọi người về hạn mức cao nhất, vẫn chưa quyết định tiêu chuẩn cụ thể, muốn chửi cũng không biết nên chửi từ chỗ nào. Cũng không thể nói là không được quy định hạn mức cao nhất được nha?
Tất cả mọi người đều đang giảm chi tiêu, nếu vẫn còn có một đám người tiếp tục ăn thịt ăn cá thì thật là vô lý. Mặc dù những người này đều có quan hệ với đám quý tộc, nhưng còn chưa đủ để các quý tộc liều mạng đi tranh thủ.
Về bản chất thì đây cũng là vì lợi ích của Vương quốc, cũng không chạm đến hạch tâm lợi ích của các đại quý tộc.
"Ngài Nguyên soái, tình huống trong quân rất đặc thù, chúng ta nên quy định hạn mức cao nhất là bao nhiêu thì hợp lý.”
“Tốt nhất là nên căn cứ vào tình hình cụ thể để xử lý linh hoạt, ta thấy chúng ta nên thiết lập một tiêu chuẩn cụ thể, chia thành các tình huống để chấp hành là được.”
“Chuyện quan trọng nhất vẫn là chia tiêu chuẩn phần ăn theo đẳng cấp, vì đang chiến tranh, nên tốt nhất là hủy bỏ một số nguyên liệu nấu ăn khó tìm."
Đại công tước Alfiero thuận thế chen vào.
Rất rõ ràng, việc giới hạn tổng định lượng chỉ là hư chiêu, mục tiêu chính vẫn là nhằm về phía tiêu chuẩn phần ăn.
Không phải sĩ quan nào cũng là dạ dày vương, mức chi tiêu lớn chân chính chưa bao giờ nằm ở chỗ số lượng, mà nằm ở những tiêu chuẩn phần ăn xa hoa lãng phí.
Trong thời đại hòa bình thì không sao, cuộc sống của quý tộc bên ngoài cũng rất xa hoa lãng phí. Số lượng sĩ quan quý tộc trong quân có hạn, tổng chi tiêu cũng có hạn.
Nhưng vào thời kỳ chiến tranh thì khác, sau khi triển khai tăng cường quân bị, số lượng sĩ quan lập tức bành trướng kịch liệt, mức chi tiêu cũng biến thành một con số khổng lồ.
Tham khảo cuộc đại chiến lần trước là biết, gần 50% quân phí của Vương quốc đều tiêu trên người của các sĩ quan.
50% quân phí còn lại không chỉ nuôi sống một lượng binh sĩ khổng lồ, mà còn bao gồm toàn bộ vũ khí trang bị.
Tiêu chuẩn phần ăn được nhắc tới hiện giờ chỉ là một điểm vào, động cơ thực sự vẫn là cải cách quân phí.
Chuyện này không có liên quan gì đến mong muốn chủ quan của Hudson, với lượng tài nguyên hiện có, nếu Vương quốc Alpha muốn đánh trận này thì nhất định phải cải cách.
Lựa chọn mang vấn đề này lên mặt bàn về bản chất là đang ngả bài với các thế lực lớn, chỉ là phương pháp có chút mờ mịt, không có trực tiếp chạm vào dây thần kinh nhạy cảm các quý tộc.
Sau khi mở ra một lối vào, vậy thì sau này Hudson liền có thể thò tay vào bộ phận hậu cần, để cải cách và tổ chức lại hệ thống hậu cần.
Giết một vài tên xui xẻo không có mắt để lập uy là chuyện không thể nào tránh khỏi.
Khả năng cao là còn sẽ không cẩn thận liên lụy đến lợi ích của một vị đại quý tộc nào đó đang ngồi ở đây. Nhưng một khi cải cách đã được khởi động, chảy máu là điều không thể tránh khỏi, chủ yếu phải xem ai sẽ trở thành người xui xẻo.
Nhưng hành động lần này Hudson không chỉ là cải cách đơn thuần, hắn sẽ không vì cải cách mà đặt cược toàn bộ gia sản và tính mạng của mình.
Hắn ngả bài trước là vì muốn có được sự ủng hộ của mọi người, để sự kiện đẫm máu này chỉ giới hạn trên người của những con tốt thí bên dưới, mà không gây ra một cuộc tranh đấu của giới thượng tầng Vương quốc.
Nếu không có những thay đổi sâu sắc về cơ cấu chính trị, thì những cải cách chỉ mang tính thỏa hiệp do hoàn cảnh ép buộc này chắc chắn sẽ không thể triệt để.
Thậm chí một khi Hudson từ chức, nhóm lợi ích sẽ ngay lập tức phản công, nhưng đây cũng là cải cách dễ thành công nhất!
"Ngài Đại công tước nói đúng, tình huống trong quân rất đặc thù, đúng là cần phải linh hoạt một chút.”
“Bệ hạ, ngài thấy hạn mức cao nhất này có thể quy định ở mức gấp hai đến gấp ba lần được không?"
Hudson cười ha hả đề nghị.
Ám chỉ trần trụi.
…..
Hội nghị cấp cao kết thúc, Hudson lập tức mang theo nghị quyết của Vương quốc để mở rộng cải cách quân phí trong quân đội.
Lúc này, Vương quốc vẫn chưa điều động toàn bộ quân đội, nên hắn chỉ cần đối mặt với quân thường trực, so sánh mà nói, đây cũng là lúc lực cản nhỏ nhất của cuộc cải cách.
Bước đầu tiên chính là thanh tra tài khoản, không điều tra nợ cũ, mà chỉ xem tài khoản gần đây của mọi người, cùng với việc chấp hành nhiệm vụ “vỗ béo” cho các binh sĩ.
Trước đó Hudson lão gia đã buông lời cảnh cáo, những kẻ dám chạm vào họng súng đều là người không có mắt, nên hiến tế cho cuộc cải cách.
Mặc dù những người này không có mắt, nhưng không có nghĩa là người đứng sau lưng bọn họ cũng không có mắt. Mọi người đều biết rõ cuộc cải cách lần này là quyết định của các đại lão sau khi trải qua một cuộc họp trong vương cung, nên sẽ không thể để cho bất cứ kẻ nào phá hư.
Người thông minh rất biết cách làm việc, Hudson vừa mới chạy đi bắt người, người ta đã lập tức đưa "tang vật" tới, còn bổ sung thêm một phần nhận tội sách.
Hiệu suất hợp tác còn nhanh hơn tốc độ của đội ngũ xét nhà, làm cho Hudson đều cảm thấy xấu hổ khi cứ nắm chặt không thả.
Tự thú làm giảm bớt công đoạn điều tra, tiết kiệm một lượng lớn tài nguyên cho xã hội, nên xử nhẹ cũng là chuyện bình thường.
Huống chi, việc tàn sát quý tộc một cách trắng trợn sẽ rất dễ làm cho tập đoàn thống trị cảm thấy bất mãn, Hudson cũng không muốn tăng độ khó cho cuộc cải cách này của mình.