Người dịch: Whistle
Xã hội là nơi có thể làm cho con người ta trưởng thành, sau khi trải qua những năm tháng cực khổ, nhóm Công tước Bắc Cương thượng vị sớm này đã tiến bộ không ít.
Dù là đứng ở mặt đối lập, nhưng lúc nên học trộm thì vẫn phải học trộm, ở trước mặt sinh tồn, thể diện chẳng đáng bao nhiêu tiền.
"Hắc hắc. . ."
"Thorsten, ngươi nói cứ như là mình không học theo vậy.”
“Đúng là phương pháp luyện binh của Nguyên soái Hudson nguyên rất đơn giản, nhưng lại rất hiệu nghiệm!”
“Ngươi nhìn đội ngũ ngoài thành đi, so với trước đó thì bọn họ đã khác rất nhiều rồi. Hình như hắn chỉ vừa tiếp quản đội quân này chưa tới hai tháng nữa?”
“Huống chi, phương pháp luyện binh truyền thừa của mấy nhà chúng ta cũng không hề phức tạp, thậm chí nội dung ở phần sau còn bị trùng lặp.”
“Điểm khác biệt nằm ở chỗ, nông nô binh của chúng ta thường sẽ được huấn luyện 5 ngày, 10 ngày một lần, chỉ có một số ít quân tinh nhuệ mới có thể huấn luyện ba ngày một lần, nhưng ở nơi này thì lại là huấn luyện mỗi ngày.”
“Tuy nhiên, Hudson cũng rất tàn nhẫn, vậy mà lại cắt giảm phúc lợi đãi ngộ của sĩ quan quý tộc, dùng số tiền đó để nâng cao tiêu chuẩn phần ăn của đám binh sĩ ở đáy xã hội này.”
“Nếu như không nhờ được ăn uống đầy đủ, sau khi trải qua những cuộc huấn luyện điên cuồng như vậy, những người này đã sớm bị hắn ta luyện phế rồi."
Công tước Hero phàn nàn.
Ai cũng có thể nhìn ra vấn đề này, cho dù bản thân không nhìn ra, thì đoàn cố vấn của gia tộc cũng sẽ hỗ trợ phân tích ra, nhưng điều này không có nghĩa là sẽ bắt chước được.
So với quân thường trực của Vương quốc, độ khó của việc cải cách chế độ trong tư quân quý tộc lại lớn hơn nhiều.
Quân thường trực là của Vương quốc, không phải là của một cá nhân nào. Vì giành được thắng lợi trong chiến tranh, các quý tộc có thể chịu tổn thất một số lợi ích trong thời gian ngắn.
Nhưng tư quân gia tộc thì khác.
Vì đều là người một nhà, nên lúc tác chiến có thể yên tâm giao sau lưng của mình cho đồng bọn, thường có thể phát huy ra sức chiến đấu mạnh hơn.
Nhưng cũng vì đều là người một nhà, nên khi muốn cải cách cơ chế thì sẽ phải đối mặt với lực cản từ trên xuống dưới.
Nếu như gia chủ đủ bá đạo, nâng cao đãi ngộ của các binh sĩ thì còn có thể miễn cưỡng thông qua, nhưng nếu như muốn cắt giảm đãi ngộ của các sĩ quan quý tộc thì lại không thể nào thương lượng được nữa.
Mọi người đều là công thần của gia tộc, dựa vào cái gì nói cắt giảm đãi ngộ liền cắt giảm đãi ngộ, dù là gia chủ thì cũng phải nói đạo lý nha.
Đương nhiên, chỉ cần bên trong gia tộc không bị mục nát, vào thời khắc nguy cấp muốn mọi người lâm thời hi sinh một chút thì vấn đề không lớn.
Nhưng cuộc cải cách của Hudson chỉ là một biện pháp khẩn cấp lâm thời, một khi nguy hiểm được giải trừ thì sẽ nhanh chóng quay lại hiện trạng trước kia.
"Được rồi, năng lực quân sự của Nguyên soái Hudson là chuyện không cần bàn cãi. Nếu như hai người có thời gian rảnh thì chẳng thà nghĩ xem nên đối phó với thế cục sau này như thế nào đi!"
Công tước Rodrigues tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
Nhìn thì có vẻ như mấy người bọn hắn tuổi còn trẻ mà đã tiện tay nắm đại quyền, là đối tượng hâm mộ của mọi người, nhưng trên thực tế, chỉ có bản thân bọn họ mới biết mình khổ như thế nào.
Nhược điểm lớn nhất của việc thượng vị sớm chính là không đủ uy vọng, không ép được những lão già trong gia tộc.
Trên danh nghĩa là nhất gia chi chủ, nhưng đáng tiếc là bởi vì gia chủ tiền quyết sách sai lầm, gây ra tổn thất nặng nề cho gia tộc, nợ cha con trả, có không ít người trong tộc đều có ý kiến với việc bọn họ thượng vị.
Nếu không phải Vương quốc có chế độ thừa kế nghiêm ngặt thì có lẽ hiện giờ đang trình diễn một vở kịch mang tên “bàng chi đoạt vị” rồi.
Khi quyền thế của gia chủ chịu ảnh hưởng, dù là đối nội hay đối ngoại thì bọn họ cũng sẽ không thể nào cường thế được.
Có đôi khi còn bị trong tộc lật đổ quyết sách, người bằng mặt không bằng lòng thì càng nhiều.
Nếu như Ngũ đại gia tộc Bắc Cương còn đang ở thời kỳ đỉnh phong thì bọn họ đã sớm nhảy ra tranh đoạt vị trí chủ soái rồi, dù cho Hudson muốn thượng vị thì cũng không thể nào đơn giản như vậy.
Hiện giờ đừng nói là tranh đoạt chức vị chủ soái, ngay cả vị trí phó soái cũng chẳng có đủ sức cạnh tranh.
Dù được đề danh thì bọn họ cũng chỉ có thể nhịn đau cự tuyệt. Không vì nguyên nhân nào khác, chỉ vì ngay cả bọn họ cũng không tin là bản thân mình có thể làm tốt chức vị này.
"Rodrigues, ngươi cho rằng mấy người chúng ta có thể khống chế được thế cục sau này sao?”
“Nếu đã xác định là chỉ có thể nước chảy bèo trôi theo đại thế rồi thì cần gì phải tự tìm phiền não cho mình làm gì.”
“Chỉ cần Vương quốc có thể vượt qua kiếp nạn lần này, dù là làm chó trông nhà thì không có gì không tốt."
Công tước Hero tỏ vẻ không sao cả nói.
Nhưng mà phong cách làm việc thực tế của gã ta lại không hợp với lời nói ngoài miệng. Nếu như gã ta thật sự chuẩn bị nước chảy bèo trôi thì đã không học trộm tích cực như vậy rồi.
Rõ ràng là cuộc đối thoại này của bọn họ là đang cố ý nói cho người hữu tâm nghe. Nếu thật sự phải tiến hành nghị sự, thì cũng không thể chọn ở trên cửa thành có trọng binh trấn giữ này.
Từ khi Caesar IV kế vị, bọn họ đã hữu ý vô ý muốn dựa vào Quốc vương, muốn dùng chuyện này để thoát khỏi tình trạng lúng túng trong chính trị.
Tới giờ thì kế hoạch của họ đã thành công được một nửa. Nhờ có Caesar IV mêm mối quan hệ giữa họ và vương thất đã hòa hoãn đôi phần, nhưng vẫn chưa thể thay đổi địa vị bị cô lập trong chính trị.
Suy cho cùng vẫn là vì quá vội vàng, nhu cầu thay đổi địa vị chính trị của họ vốn không thể nào gạt được đám lão hồ ly trong Vương quốc.