Người dịch: Whistle
Trước đó đã đắc tội với nhiều người, hiện giờ suy sụp thì muốn quay đầu, mọi người há có thể để cho bọn họ dễ dàng đạt được mong muốn như vậy?
Ngay cả thiện ý mà vương thất đưa ra cho bọn họ cũng đều vô cùng hư ảo. Ngoài miệng thì Caesar IV đã nói là sẽ tiếp nhận bọn họ, nhưng trong nội tâm y nghĩ như thế nào, không ai biết được.
Dù sao, tổ tiên của họ cũng đã hố vương thất bị mất tổ nghiệp, những thế hệ trước đích thân trải qua chuyện này vẫn còn chưa chết sạch!
Một khi những lão già này còn sống thì chuyện này sẽ không thể nào kết thúc.
Cộng thêm Hudson quật khởi mạnh mẽ, làm cho bọn họ mất đi quyền nói chuyện trong quân đội.
Vì để tránh gặp phải đả kích trong cuộc chiến lần, mấy người bọn họ chỉ có thể không ngừng bày bỏ là mình không có dã tâm gì.
. . .
Lutecia, Hội nghị Liên minh Nhân tộc lần thứ mười tám đã được bắt đầu.
Cách cuộc hội nghị lần trước bế mạc còn chưa tới hai năm, làm như một tổ chức thường trực vậy.
Nhưng hết cách rồi, chiến tranh đại lục nổ ra làm cho các bên cần giải quyết rất nhiều vấn đề, nên nhất định phải họp thảo luận.
Nguyên nhân chủ yếu khiến cho cuộc họp này chậm chạp không khai mạc là vì cuộc hội nghị lần trước vừa kết thúc không được bao lâu, nếu như lập tức tổ chức cuộc họp thì sẽ trông rất rẻ tiền.
Các nước đều không muốn mình khơi dòng "Lịch sử", nên khi gặp phải vấn đề, các nước đều phái đại biểu đi khắp nơi lén lút thảo luận xử lý, thẳng đến khi đại biểu của năm nước thảo nguyên liên hợp khởi xướng đề án.
Chuyện này được truyền đến Hội nghị Liên minh, hiển nhiên là kết quả đàm phán đã rạn nứt.
Chuyện làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là một người thích nổi danh như Charles III lại không chạy đến tham gia náo nhiệt, mà lại đang bị ốm "nằm ở nhà" vào lúc này, chỉ cử Tể tướng Công tước Bergson làm mời khách đại biểu tới chủ trì cuộc họp.
. . .
"Bá tước Predrag, liên quan tới chuyện Vương quốc Ferrante, Vương quốc Ita, Vương quốc Quang Minh, Công quốc Gamma và Công quốc Delta cùng nhau lên án quý quốc, quý quốc có gì muốn trình bày không?"
Công tước Bergson nghiêm túc hỏi.
Nghênh đón ánh mắt của mọi người, Bá tước Predrag khẽ mỉm cười nói: "Ngài Công tước, các vị nghị viên đại biểu, chuyện lên án này thuần túy là lời nói vô căn cứ!”
“Chúng tôi cắt đứt tuyến đường biển và gây ảnh hưởng đến cuộc chiến của các nước thảo nguyên và thú nhân vào lúc nào?”
“Còn về chuyện uy hiếp các quốc gia phải để lại quân đội ở cảnh nội của Vương quốc ta trước khi rút lui và dùng bọn họ làm bia đỡ đạn, đây chỉ là những lời gièm pha vô nghĩa!”
“Chuyện không biết xấu hổ như vậy, chỉ có những nước lưu manh mới có thể làm được.”
“Không biết đầu của một số người có bị gì không, rõ ràng là chúng tôi chỉ thiện chí nhắc nhở là gần đây trên biển có sóng to gió lớn, vậy mà lại suy diễn ra nhiều chuyện như vậy.”
“Sợ là có chút người tham sống sợ chết, muốn lâm trận làm đào binh, nên mới cố ý tạo ra cái cớ này.”
“Chỉ cần là người hơi có một chút thường thức cũng biết, nếu như các nước thảo nguyên thất thủ, chỉ có 2 con đường để dân chúng rút lui.”
“Một chút ít thuyền trên biển kia vốn còn chẳng đủ để một chút đào binh vì tư lợi sử dụng, làm gì có đủ vé cho bình dân?”
“Vương quốc ta chịu tiếp thu nạn dân là vì xuất phát từ tinh thần dám chịu trách nhiệm và thương hại kẻ yếu của một quý tộc. . .”
“Nguyên nhân xuất hiện những lời nói xấu này là vì chúng tôi không đồng ý tiếp nhận những kẻ hèn nhát không đánh mà chạy.”
“Nên những kẻ chỉ muốn hưởng thụ vinh quang của quý tộc, nhưng lại không muốn gánh chịu nghĩa vụ này đã gây chuyện nhằm trả thù Vương quốc ta!"
Chính trị mà, da mặt dày là được.
Không quan tâm nội dung mà năm nước thảo nguyên đang lên án chuyện gì, nhưng đều là những chuyện chưa xảy ra, Vương quốc Alpha chỉ cần cắn chết không nhận nợ thì sẽ không bị định tội.
Lúc đầu khi lên án Vương quốc Alpha, năm nước thảo nguyên cũng không hy vọng xa vời là sẽ làm gì được có, bọn họ chỉ muốn tạo áp lực dư luận, ép Người Alpha phải từ bỏ kế hoạch dùng bọn họ làm bia đỡ đạn.
Tiếc rằng phong ba dư luận thì có rồi, nhưng hướng gió lại có chút không đúng. Vương quốc Alpha vốn nên bị chỉ trích và bề bộn giải thích vậy mà lại trực tiếp cắn ngược lại bọn họ một cái.
"Đào binh", hai chữ này nhìn như đơn giản, nhưng trong thời điểm chiến tranh đại lục thì đây chính là một tội ác tày trời.
Một khi bị gán tội đào binh, cho dù bọn họ có thể sống sót từ trên thảo nguyên an toàn rút lui trở về, thì trên đại lục này cũng sẽ không còn chốn để bọn họ dung thân.
Những thân bằng hảo hữu, người nhà ngày trước đều sẽ cảm thấy hổ thẹn vì họ, làm cho cả gia tộc ở sau lưng cũng phải hổ thẹn theo.
"Bá tước Predrag, ngươi đang đặt điều nói xấu!"
"Toàn là ăn nói bậy bạ!"
"Bọn ta ở tiền tuyến khổ chiến, các ngươi ở hậu phương xem náo nhiệt, cố ý ngồi nhìn. . ."
. . .
Nhìn thấy đại biểu của năm nước không ngừng lên án mình, nụ cười trên mặt của Bá tước Predrag càng xán lạn hơn.
Đối phương hoảng hồn nhanh như vậy, chỉ có một lời giải thích: Bọn họ đang thật sự muốn chạy trốn!
Hiện giờ kế hoạch bị vạch trần, điều này chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch rút lui của năm nước. Chỉ cần động tác lớn một chút là sẽ gây nên sóng to gió lớn.
Giấy cửa sổ bị xuyên thủng, dù cho có cơ hội mang quân chủ lực rút thì hiện giờ bọn họ cũng không dám áp dụng.
Nếu như năm nước thảo nguyên thật sự mang theo mấy vạn, mười mấy vạn người rút lui bằng đường biển, chỉ tính riêng nước bọt từ trong nội bộ nhân tộc thôi đã đủ làm cho bọn họ chết đuối rồi, càng không cần phải bàn đến vấn đề phục quốc.