Người dịch: Whistle
Vốn toàn là người quen biết cũ, sau vài chén rượu, mọi người liền càng thả lỏng.
“Hudson, lãnh địa của cháu thật sự là quá vắng vẻ, sao không chọn một nơi giàu có và đông đúc vậy?” Nam tước Sikorari nghi ngờ hỏi.
Đây cũng là câu hỏi mà rất nhiều quý tộc thắc mắc. Đối với Salam sơn mạch, mọi người chỉ có 2 cái ấn tượng —— đất đai cằn cỗi, có mỏ.
Có mỏ đúng là một ưu thế, nhưng chuyện này không thể bù đắp khuyết điểm là đất đai cằn cỗi. Đều là sản xuất nông nghiệp, nhưng sản lượng của sơn mạch Salam chỉ bằng 70% của đồng bằng.
Sức lao động đầu nhập là tương đương, thậm chí có khả năng càng nhiều hơn, nhưng sản lượng lại chênh lệch lớn đến vậy, hiệu suất và chi phí của việc trồng trọt rõ ràng là không cao.
Nếu như chỉ dựa vào thu nhập từ việc khai thác mỏ thì đúng là có thể chiếm ưu thế trong ngắn hạn, nhưng lâu dài thì sẽ rơi vào yếu thế.
Một khi khai thác hết mỏ, đất đai xung quanh cũng bị ô nhiễm gần đủ rồi. Đến lúc đó sợ là ngay cả 70% sản lượng lương thực này cũng khó có thể bảo trụ.
Đối với những quý tộc đã quen với việc cắm rễ ở một chỗ thì nhất định phải cân nhắc đến việc phát triển lâu dài. Thậm chí có một vài quý tộc vì duy trì việc có thể tiếp tục phát triển sản xuất nông nghiệp, dù cho biết rõ dưới mặt đất có mỏ thì bọn họ cũng sẽ không khai thác.
“Chú Sikorari, đúng là sơn mạch Salam hơi vắng vẻ một chút, sản lượng lương thực cũng hơi thấp một chút, nhưng mà diện tích của vùng này rất lớn!”
“Ngoài khu mỏ được đánh dấu trên bản đồ ra thì cũng chỉ có 3 cái Kỵ sĩ lĩnh ở vòng ngoài của địa đồ, còn lại hơn trăm đỉnh núi đều là nơi vô chủ, diện tích đều sắp bằng một nửa quận Wright rồi.”
“Mặc dù chi phí khai phá tương đối cao, tỉ suất chi phí – hiệu quả chẳng ra sao cả, nhưng chung quy vẫn có giá trị khai phá. Nếu như hoàn toàn khai phá ra, dựa vào lấy lượng bổ chất, tuyệt đối sẽ không thua thiệt.”
“Đương nhiên, chuyện này cần đầu nhập rất nhiều nhân lực, vật lực, tài lực. Không có mười mấy năm đầu nhập thì rất khó có thành quả.”
“Nguyên nhân thực sự mà cháu chọn sơn mạch Salam là vì thế cục sau này của hai quận Wright cùng Ryton.
“Vì xuôi nam, quý tộc Bắc Cương đều không tiếc đắc tội với gia tộc Dalton, rõ ràng là vài toà Nam tước lĩnh cũng không thể nào thỏa mãn được khẩu vị của bọn chúng.”
“Koslow chỉ là một tiểu gia tộc, một khi phát sinh xung đột với đám quý tộc phương bắc này sẽ rất khó chiếm được tiện nghi trên phương diện vũ lực.”
“Thành trấn giàu có và đông đúc tuy tốt, nhưng cũng phải có năng lực phòng thủ được mới được. Vạn nhất gia tộc sau lưng đám quý tộc phương bắc này tiếp tục đầu nhập thì cháu không thể nào chơi lại bọn chúng.”
Những lời giải thích nửa thật nửa giả mới có thể làm cho người ta tin phục. Chung quy vẫn là người đi theo chân Tổng đốc, tin tức mà những người trước mắt này biết được sẽ nhiều hơn hắn một bậc.
Bá tước Pierce đã thể hiện ra sự kiêng kỵ đối với quý tộc Bắc Cương một cách rõ ràng như vậy, những người làm tiểu đệ như ba ông chú trước mặt này đương nhiên là không dám phớt lờ.
Hiểu rõ càng nhiều thì sẽ càng kính sợ. Ba người đều không cảm thấy kinh ngạc với lí do thoái thác của Hudson.
Dù sao khởi nguyên của gia tộc Koslow cũng là từ phương bắc. Có hiểu biết nhất định đối với thực lực của quý tộc phương bắc cũng là chuyện bình thường.
“Đúng là, mặc dù đám người phía bắc này làm cho người ta rất chán ghét, nhưng thực lực vẫn là rất kinh người.”
“Nếu để cho bọn chúng đứng vững gót chân, không chỉ có hai quận Wright và Ryton không thể an ổn, sợ là toàn bộ tỉnh Đông Nam cũng rất khó thái bình.”
“Bất quá cháu cũng quá cẩn thận. Cho dù đám người Bắc Cương ki muốn kiếm chuyện thì cũng sẽ không dùng gia tộc Koslow để khai đao.”
“Là gia tộc có nhân khẩu hưng vượng nhất vương quốc, nhiều chi mạch tập trung lại một chỗ thì thực lực của gia tộc Koslow cũng không yếu, còn có được sự ủng hộ của quý tộc bản địa ở tỉnh Đông Nam nữa.”
“Nếu như song phương thật sự phát sinh xung đột, ai ăn thiệt thòi ai chiếm tiện nghi còn chưa nhất định đâu!”
Nam tước Sikorari cười ha hả nói.
Còn kém một chút nữa là trực tiếp nói cho Hudson biết, cứ yên tâm to gan mà làm đi, phủ tổng đốc sẽ ủng hộ các ngươi.
Đương nhiên, dù có nói ra cũng vô dụng. Gia tộc Koslow lại không ngốc, chiến tranh là sẽ chết người đấy, đồng quy vu tận với đám quý tộc phương bắc xuôi nam chỉ làm uổng phí hết nhân lực tài lực vật lực của gia tộc mà thôi, tiện nghi cho đám ngư ông ở bên cạnh.
Đánh thắng, cùng lắm chỉ thu được một chút tiền chuộc, ngay cả kinh phí chiến tranh cũng không đủ. Dựa vào hậu trường của người ta, muốn giải quyết chuyện này thì cũng rất đơn giản.
Đánh thua thì thảm hại hơn, tử thương thảm trọng thì không nói, không chừng ngay cả cơ nghiệp của bị mất.
Đây chắc chắn là một cuộc mua bán lỗ vốn, người bình thường cũng sẽ không đụng vào.
Sáng sớm ngày hôm sau, đám người liền bắt đầu đo đạc đất đai. Vương quốc đã có quy định rõ ràng về diện tích của lãnh địa, căn cứ vào các điều kiện tự nhiên khác nhau, diện tích lãnh địa của các quý tộc cũng không giống nhau.
Một Nam tước lĩnh bình thường sẽ có diện tích từ 120 km² đến 300 km². Trong tình huống đặc biệt cũng sẽ xuất hiện thế lực bá chủ hơn ngàn km², hoặc là những lãnh địa nhỏ bé chật hẹp.
Bình thường, những khu vực đồng bằng đất đai phì nhiêu, tưới tiêu dễ dàng, nơi giao thông trọng yếu, thương nghiệp phồn hoa thì diện tích chắc chắn sẽ nhỏ.
Còn về vùng núi khó canh tác, tưới tiêu khó khăn, giao thông đi lại không thuận tiện, diện tích của những lãnh địa này sẽ lớn hơn một chút. Phương bắc chịu đủ thú nhân uy hiếp, cho nên diện tích lãnh địa cũng sẽ hơi lớn một chút.
Giống như vùng sa mạc thì chỉ cần tính diện tích ốc đảo là đủ, sa mạc thuộc về hàng tặng, cho nên mỗi một vị lãnh chúa sa mạc đều là thế lực bá chủ.