Người dịch: Whistle
Tỉnh Đông Nam đa phần là vùng đồng bằng đất đai phì nhiêu, diện tích lãnh địa của các quý tộc đều sẽ hơi nhỏ.
Trên lý luận tới nói, khu vực đồi núi của Hudson nằm giữa vùng đồng bằng và vùng núi, diện tích có thể thu được chiếu cố một chút, nhưng cũng sẽ không quá nhiều.
Chẳng qua các quý tộc tỉnh Đông Nam đã nói đây là một đống đất núi, cho nên nó liền biến thành vùng núi.
Phụ trách người đến đo đạc đất đai đều là người thân bạn bè cũ, thiên vị là thao tác không thể tránh được.
Trên bản đồ không có đánh dấu khu vực chưa khai phá, cho nên cũng không được tính vào trong này, bị đám người làm như không thấy.
Dưới sự quấy rầy đòi hỏi của Hudson cộng thêm kim tệ quan hệ xã giao, diện tích lãnh địa là 300m², bắt đầu từ khu mỏ quặng kéo dài từ nam sang bắc.
Phía bắc khu mỏ là Phong Diệp trấn đều đã nằm trong 1⁄3 diện tích, chỉ riêng khu vực đồng bằng thích hợp trồng trọt thôi cũng đã gần 50 km², ba đồi núi Kỵ sĩ lĩnh ở bên cạnh thì bị Hudson tận lực lách qua.
Chuyện này làm tiểu đội đo đạc cảm thấy tê cả da đầu. Nếu không phải phía trên từng có ám chỉ là tận lực chiếu cố cho quý tộc bản địa thì thật sự là không thể phân chia cương vực theo cách này được.
Nếu là có người đi khiếu nại, tuyệt đối là tra một cái một cái chuẩn. Trăm phần trăm làm trái quy tắc, không có khả năng giảo biện.
“Hudson, chuyện này hơi quá rồi? Cháu làm cho bọn chú rất khó xử nha, lỡ đâu có người gây chuyện......”
Nam tước Sikorari khó khăn nói. Bọn hắn tới để đào hố cho đám quý tộc đất phong chứ nhưng không phải tới đào hố cho mình.
Bây giờ thì không có vấn đề, nhưng không đại biểu cho tương lai sẽ không có vấn đề. Một khi vén cái nắp này lên thì đây chính là vết nhơ chính trị của bọn hắn.
“Chú Sikorari, mọi chuyện đều không thể chỉ nhìn bề ngoài. Đoạn đường từ khu mỏ quặng đến Phong Diệp trấn đều là núi rừng không thể khai thác.”
“Đất đai thực sự nằm trong lãnh địa của cháu cũng chỉ có Phong Diệp trấn cùng với khu mỏ quặng này. Bộ phận ở giữa chỉ cần ghi thành một con đường nhỏ hẹp là được, còn lại hoàn toàn có thể không tính vào lãnh địa.”
“Như vậy thì diện tích đăng ký trong danh sách cũng chỉ hơn 100km mà thôi.”
“Hoàn toàn phù hợp với quy định của vương quốc, cho dù là ai cũng tìm ra sơ hở gì.”
“Nếu không chia như vậy thì diện tích lãnh địa của cháu sẽ không đủ nha! Cháu cũng không thể đi sát nhập, thôn tính ba Kỵ sĩ lĩnh ở xung quanh đây được?”
“Bây giờ mấy khu vực đó đều có chủ hết rồi, để cho họ chuyển chỗ thì thật sự là không hợp quy củ.”
Hudson có ý riêng nói.
Yến hội tối qua cũng không phải uổng phí, thông qua cuộc nói chuyện, Hudson biết được trong cuộc phân chia lãnh địa lần này sinh ra rất nhiều thuộc địa.
Rất nhiều khu vực rõ ràng có thể nối liền thành một chỗ, nhưng cuối cùng lại bị người khác phân chia đường biên giới để tách rời ra.
Hudson không bị ảnh hưởng gì, một phương diện là lãnh địa của hắn nằm ở vùng cực nam, một phương diện khác là kết quả của việc quan hệ ngoại giao.
Có lẽ là những tai họa ngầm này có thể giải quyết thông qua đổi chỗ trong tương tai, nhưng nhân tính vốn tham lam, cuối cùng cũng sẽ không thể làm hài lòng song phương.
Giữa quý tộc Bắc Cương và quý tộc bản địa vốn đã tồn tại vách ngăn, bây giờ lại vì dính đến lãnh địa cương vực mà dấy lên ma sát, quan hệ chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì.
Nhìn xem bản đồ mà Hudson vẽ lại, lãnh địa vốn rộng 300km đã lập tức co lại 1⁄2, sắc mặt của ba người đều dễ nhìn hơn rất nhiều.
Chỉ cần ở bề ngoài không có sơ hở gì là được, chuyện còn lại liền không quan trọng. Về phần tương lai có người nào lấy chuyện diện tích mập mờ ra để gây chuyện với Nam tước Hudson thì cũng chẳng có quan hệ gì với bọn hắn.
Thế giới này chung quy vẫn là phải dùng thực lực nói chuyện. Huống chi cho dù có người muốn tranh đoạt sơn mạch Salam với Hudson thì cũng phải với tới mới được.
Khu vực tiếp giáp trực tiếp đều bị Phong Diệp trấn và ba tòa Kỵ sĩ lĩnh tách rời ra. Trừ phi là chiếm đoạt được một trong ba Kỵ sĩ lĩnh đó, nếu không thì xúc tu cũng duỗi không tới.
Mặc dù vương quốc Alpha không thể nói là quốc vận hưng thịnh, nhưng trật tự cơ bản vẫn được bảo đảm. Dưới hệ thống quy tắc mà muốn chiếm đoạt lãnh địa của những người bạn hàng xóm cũng không phải là chuyện đơn giản.
Ngoại trừ ngũ đại gia tộc Bắc Cương dựa vào việc mượn đao giết người để hoàn thành đại sát nhập, thôn tính ra, những khu vực khác trong vương quốc đều duy trì thế cân bằng. Muốn bành trướng lãnh địa đều rất gian khổ.
Một hệ thống thô sơ đã thương lượng xong, chi tiết quy tắc cụ thể liền không phải cần xác minh nữa.
Bọn họ vốn là tới để đào hố, đương nhiên sẽ không làm rõ ràng tỉ mỉ như vậy.
Đưa tiễn đám người, Hudson đứng bên một dòng suối nhỏ, nhìn qua phạm vi vài trăm dặm bên ngoài Phong Diệp trấn rồi âm thầm thở dài một hơi.
Lần này thật sự là chiếm đại tiện nghi, tiếc là quan lại của phủ tổng đốc vẫn còn có một chút liêm sỉ, không để cho hắn biến toàn bộ Phong Diệp trấn thành của mình.
Cơ hội một khi bỏ lỡ thì sẽ không còn nữa. Không nhặt được thành, tự xây một tòa thì lại phải tốn một số tiền không nhỏ.
Hudson cố nén dụ hoặc, dùng nước suối lạnh rửa mặt một cái. Sau khi tỉnh táo lại, sắc mặt của hắn ngày càng khó coi.
Lợi ích động nhân tâm, hắn vốn cho rằng mình đã nhìn thấu mưu đồ của Bá tước Pierce, có thể ứng đối được, nhưng kết quả vẫn là không nhịn được mà nhảy vào trong hố.
Diện tích lãnh địa có hạn, Hudson lấy được nhiều thì nhất định sẽ có người lấy được ít. Có thể tưởng tượng, khi lãnh chúa của Phong Diệp trấn tới nơi thì trong lòng sẽ hỏi thăm tổ tông nhà hắn!
Vốn nên là một đại trấn giàu có và đông đúc, nhưng lại bị người ta đào đi 1⁄3. Nếu như ở khác chỗ có đền bù thì không nói, nếu như không có thì thực sự sẽ bị tức chết.