Người dịch: Whistle
Nếu như lại cho Hudson một cơ hội lựa chọn thì hắn vẫn sẽ không nương tay. Một vùng đồng bằng rộng hơn 50 km², dựa theo tám thành là đất cày để tính thì cũng là hơn 6 vạn mẫu ruộng tốt.
Còn là đất đai đã khai hoang rồi, chỉ cần để đám nông nô dọn dẹp cỏ dại liền có thể tiếp tục canh tác. So với việc khai hoang khu vực đồi núi càng có giá trị kinh tế.
Dựa theo thói quen trồng trọt “cày một nghỉ hai” ở tỉnh Đông Nam, hàng năm cũng có hơn 2 vạn mẫu ruộng tốt để sản xuất.
Đất đai ở tỉnh Đông Nam rất màu mỡ, lấy sản lượng lúa mì đen để tính toán, 1 mẫu 150 pound, vậy thì sản lượng chính là 300 vạn pound, lại luân canh một mùa với các loại hoa màu khác nhau, tổng sản lượng cũng sẽ được nhiều như vậy.
Khấu trừ chi phí trồng trọt, số lượng lương thực nông nô tiêu hao thường ngày và một thành thuế, thu nhập còn lại chừng 40%.
Có thể nói, chỉ cần không xảy ra chiến tranh, không gặp thiên tai, mỗi một vị quý tộc ở tỉnh Đông Nam đều có thể sống rất thoải mái.
Chỉ cần quản lý tốt đất đai màu mỡ ở đồng bằng, vấn đề lương thực trong lãnh địa đã được giải quyết hơn phân nửa. Sau này cho dù nhân khẩu có đại bạo phát thì cũng có thể dựa vào liên tục khai khẩn đất hoang để duy trì.
Hudson căn bản không có cách nào cự tuyệt một miếng thịt mỡ lớn như vậy, hơn nữa còn được dâng đến tận miệng nữa.
Đừng nói là đắc tội với một vị quý tộc Bắc Cương, cho dù là trực tiếp sáp lá cà một trận thì hắn cũng sẽ không nhượng bộ.
Có thể nói, chỉ cần có đủ lợi ích thì không có nguyên tắc gì là không thể phá. Nếu có thì chỉ có không đủ lợi ích.
Việc có thêm một mảnh đất đai phì nhiêu làm cho kế hoạch xây dựng lãnh địa của Hudson càng nặng hơn. Công việc khai thác mỏ liền trở nên phi thường quan trọng, nhưng tự cung tự cấp lượng thực cũng có ý nghĩa trọng đại.
Không người bảo vệ, mùa vụ lần này là không thể trông cậy vào rồi, nhưng vào quý tiếp theo thì không thể tiếp tục hoang phế nữa.
Mặc kệ là trồng cái gì thì cũng cần có rất nhiều sức lao động. Hơn 2 vạn mẫu đất, với sức sản xuất hiện giờ, ít nhất cũng phải có chừng 700-800 lao động mạnh mẽ mới có thể khai khẩn được.
Đây còn ở trong tình huống có đầy đủ gia súc, nếu không có bốn, năm trăm con ngựa thì căn bản không làm được.
Khai thác mỏ là công việc đòi hỏi nhiều sức lao động nhất, từ “Đốt than —— Lấy quặng —— Chọn quặng —— tinh luyện —— đúc liên tục” Một loạt công việc đều cần rất nhiều người làm.
Không có đủ thanh niên trai tráng thì rất khó khôi phục sản lượng giống như trước trong thời gian ngắn.
Khu mỏ này là tài nguyên chủ yếu của lãnh địa, nên nhất định phải ưu tiên bảo đảm sản xuất, căn bản không có dư thanh niên trai tráng để bỏ cho vào trong ruộng để trồng trọt.
Hudson liền đổi thành người già trẻ em, đầu nhập gấp đôi nhân lực. Cân nhắc đến số lượng gia súc trong lãnh địa bị thiếu rất nghiêm trọng, còn phải dùng nhân lực bổ sung, trên thực tế sẽ cần càng nhiều sức lao động hơn.
Bằng vào trình độ toán học của mình, Hudson rất nhanh liền cho ra kết luận: lãnh địa thiếu thốn nhân khẩu trầm trọng.
Đừng nói là mở rộng sản lượng, chỉ riêng việc khôi phục sản xuất giống như trước đây thôi cũng đã thiếu rất nhiều sức lao động rồi.
Bây giờ phải xem thủ hạ của hắn có thể dụ dỗ được bao nhiêu người tới, nếu như sức lao động quá ít, vậy cũng đến lúc đó lại nghĩ biện pháp khác vậy.
Dù sao trong những thời khắc mấu chốt như lúc này, cho dù là hắn có muốn mua nô lệ thì tỉnh Đông Nam hành này cũng sẽ thiếu hàng thôi!
Toàn bộ lãnh chúa trong hai quận Wright và Ryton đều thiếu thốn nhân khẩu trầm trọng, cuộc đại chiến cướp người cũng đã sớm được bắt đầu rồi.
Trước khi chưa xác định lãnh địa, giá của thanh niên trai tráng ở tỉnh Đông Nam chỉ tăng lên 1⁄3 so với trước đó. Nhưng bây giờ đã tăng lên một con số khủng khiếp.
Hudson lại không giàu có, cho dù hắn có muốn mua thì cũng không có tư cách. Trước đó cũng không có đủ tài chính để mua sắm nô lệ, bây giờ thì hắn càng mua không nổi.
Phân ra một bộ phận dân trong thuộc địa tới khu đất mới lấy được canh tác, phạm vi tuần tra của quân đội cũng được khuếch trương, Hudson lại tiếp tục đặt trọng tâm vào trong khu mỏ quặng.
Doanh trại đơn sơ đã được xây dựng sơ bộ. Mặc dù điều kiện cư trú vẫn còn đơn sơ, nhưng cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh “Lấy trời làm chăn, lấy đất làm mềm”.
Than củi đã được chuẩn bị rất nhiều, quặng mỏ cũng bị thanh lý không sai biệt lắm. Mặc dù phản quân phá hoại rất lợi hại, nhưng sơn mạch Salam chủ yếu vẫn là mỏ nông.
Nơi có điều kiện tốt nhất có thể trực tiếp tiến hành khai thác ngoài trời. Nơi kém một chút cùng lắm cũng chỉ kéo dài mấy chục mét.
Kỹ thuật lấy quặng cũng chỉ có vậy, khai thác khu vực khoáng thạch được chôn ở tầng sâu thì chẳng khác nào là đang liều mạng. Mặc dù giá trị kinh tế của quặng sắt không sai, nhưng còn không đến mức để cho các lãnh chúa điên cuồng đến mức phải vứt bỏ liêm sỉ của mình.
Nếu là đụng phải những mỏ vàng bạc có độ tinh khiết cao, hoặc là Ma Tinh quáng có giá trị cao, vậy thì thợ mỏ cũng chỉ có thể khẩn cầu Thần Hi chi chủ phù hộ.
Lãnh địa thiếu thốn rất nhiều sức lao động, lại gặp phải một vị lãnh chúa tràn ngập lương tri như Hudson, cho nên sẽ không cần phải đi khai thác ở khu vực mỏ sâu, dù là khoáng thạch ở trong lòng đất có độ tinh khiết cao hơn.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của lãnh chúa đại nhân, các công nhân đã hoàn thành sơ bộ công tác chuẩn bị nấu sắt, mở ra lần tinh luyện đầu tiên sau cuộc chiến tranh.
Những quặng sát được các công nhân khai thác ra và than củi đang được đưa vào một cái lò nung bằng đất sét, sau đó liền bắt đầu châm lửa.
Ống bễ được dùng để thay thế cho quạt gió luyện kim cũng bắt đầu làm việc. Các công nhân nhìn xem món đồ chơi mới này bằng tâm trạng lo lắng bất an.
Hudson thì chỉ giống như một người ngoài cuộc, đứng từ xa nhìn mấy lần rồi trực tiếp rời đi nơi tinh luyện.