Người dịch: Whistle
Công nghệ nấu sắt nguyên thủy phối hợp với nhiệt độ than củi không đủ cao, chất lượng gang được tinh luyện ra sẽ không có chất lượng tốt cũng là chuyện tất nhiên.
Không có kỳ tích gì phát sinh, khối sắt được lấy từ trong lò nung ra trông rất lỏng lẻo, bên ngoài toàn là lỗ thủng, trông như tổ kiến vậy, độ tinh khiết thấp đến mức Hudson đều chẳng muốn chửi bậy.
Bất quá các công nhân thì lại rất cao hứng, rõ ràng là bình thường bọn hắn cũng tinh luyện ra loại gang chẳng khác loại này là mấy.
Không thể chê, tiếp tục tiến vào trình tự làm việc tiếp theo, đánh —— Nung khô —— Đánh —— Nung khô —— Đánh......
Một lần lại một lần giày vò, sau mấy tiếng đồng hồ, thấy khối sắt đã ngưng thực không sai biệt lắm, công nhân mới bỏ vào trong nước lạnh.
Gang chất lượng kém đã được gia công thành hình, dựa theo lệ cũ ngày trước, cái thứ đồ chơi này đã có thể cầm tới thị trường giao dịch, hơn nữa giá cả còn không thấp.
Căn cứ vào độ tinh khiết của gang, dựa theo giá thị trường trước cuộc chiến, mỗi pound gang có thể bán được từ 30~55 viên đồng tệ.
Về phần sau đó gia công thành cái gì lại là chuyện của đám thợ rèn. Dù sao lãnh chúa đời trước - Tử tước Alphonse chưa từng cung cấp phục vụ hậu mãi, cũng không quan tâm khách hàng lấy đi làm cái gì.
Nhìn xem hàng mẫu trước mắt , Hudson lập tức dập tắt suy nghĩ sản xuất đại trà. Khối gang trước mặt này là một loại hàng kém chất lượng không thể nghi ngờ.
Muốn nâng cao độ tinh khiết, vậy thì chỉ có thể không ngừng rèn luyện, thiêu đốt. Hắn không gia công tiếp là bởi vì tỉ suất chi phí – hiệu quả không cao.
Dù sao với công nghệ của thời đại này, lại sử dụng than củi, cho dù có rèn luyện một trăm lần thì cũng rất khó đạt đến tiêu chuẩn chế tác vũ khí.
Dựa theo hình thức sản xuất lúc đầu, bán gang tất nhiên là có thể kiếm tiền, nhưng lợi nhuận còn xa xa không bằng dự tính của Hudson.
Nhìn như giá gangkhông thấp, nhưng mà sản lượng của mỗi khu mỏ lại rất thấp. Căn cứ vào trí nhớ của các công nhân, trong thời kỳ đỉnh phong, trong khu mỏ Salam này có hơn 4000 công nhân.
Nhưng theo như Hudson biết được thì Tử tước Alphonse này chính là người cung cấp gang lớn nhất ở tỉnh Đông Nam này, mỗi tháng cũng chỉ làm bộ đáng thương xuất ra không đến 18 vạn pound.
Cho dù có để lại một bộ phận cho mình dùng, sản lượng bình quân đầu người mỗi ngày cũng chỉ khoảng 1.5 pound, hiệu suất thấp đến mức làm cho người ta không còn lời nào để nói.
Cân nhắc đến việc than củi cần phải ra bên ngoài mua, cùng với công việc thợ mỏ nặng nhọc này cần tiêu hao khá lớn, thợ mỏ cần bổ sung nhiều dinh dưỡng, lại thêm thu thuế, chi phí bảo trì máy móc, lợi nhuận chắc cũng chỉ được khoảng 50%.
Đại bộ phận gang được sản xuất trong lãnh địa có phẩm chất khá thấp, bán sỉ còn phải giảm giá, tính theo giá bán thống nhất là 25 đồng tệ / pound, 18 vạn pound cũng chỉ tầm ba ngàn kim tệ một tháng, lợi nhuận đại khái khoảng chừng 1500 kim tệ.
Nhìn khoảng lợi nhuận này trông rất không tệ, ở trong vô số Nam tước lĩnh của vương quốc cũng có thể xếp hàng đầu, nhưng còn kém xa lợi nhuận trong dự đoán của Hudson.
Muốn thu được lợi ích cao hơn thì phải cải tiến công nghệ tinh luyện, đề cao sản lượng và chất lượng của gang, đây là chuyện bắt buộc.
Không có hệ thống công nghiệp chống đỡ, kỹ thuật công nghệ cao là không cần nghĩ, Hudson chỉ có lựa chọn công nghệ truyền thống.
Luyện gang lò cao, rất nhiều người đã nghe nhiều nên quen, nhưng muốn thao tác lại không hề đơn giản.
May mắn là Hudson thích chạy lòng vòng, bản thân hắn cũng từng được tiếp xúc không ít di tích lò cao, cũng hiểu đại khái quá trình xây dựng luyện gang lò cao.
Bắt chước trông mèo họa hổ, lò cao thì không làm ra được, nhưng có thể dạy các công nhân làm gạch nung trước.
Hudson chỉ huy thợ thủ công giày vò hơn nửa tháng, sau khi trải qua nhiều lần thất bại, cuối cùng cũng chế tạo ra một cái lò gạch đầu tiên.
Có thể là do điều khiển nhiệt độ không đúng, có lẽ là do chất lượng đất đang sử dụng không đạt tiêu chuẩn, hoặc có lẽ là do các công nhân không hiểu hết những gì mà Hudson đã nói, chất lượng gạch nung ra thật sự là một lời khó nói hết.
Đại bộ phận gạch nung đều xuất hiện vết rạn, chỉ có một phần nhỏ là nguyên vẹn, có thể miễn cưỡng sử dụng.
Chỉ huy công nhân thử nghiệm xây dựng lò cao, Hudson cảm thấy thể xác và tinh thần đều mỏi mệt. Thật sự thì việc trèo lên cái cây khoa học kỹ thuật không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
Muốn phục chế một công nghệ nấu sắt đơn giản nhất đã phiền toái như vậy rồi. Nếu như đổi sang công nghệ tiên tiến cần có công nghiệp hỗ trợ thì sẽ còn khó khăn đến đâu nữa?
“Xảy ra chuyện gì vậy? Nguyên đám đều mặt ủ mày chau, muốn làm dáng cho ai xem đó?” Hudson khó chịu hỏi.
Vừa thu hoạch được một đám nạn dân tới nhờ vả, Nam tước Hudson vốn đang vui mừng vì có thêm sức lao, nhưng hắn lại đột nhiên phát hiện ra cảm xúc của bọn thuộc hạ có chút không thích hợp.
Tiểu đệ phải có bộ dáng của tiểu đệ, vậy mà dám tỏ thái độ ở trước mặt lão đại, quả thực là lẽ nào lại như vậy. Nếu như truyền ra ngoài, ngoài ngoài nhất định sẽ nói hắn ngự hạ không nghiêm?
Thấy Hudson phát hỏa, Tom phản ứng nhanh nhất, vội vàng thu hồi cảm xúc đáp lời: “Lão gia, nhiệm vụ mà ngài phân phó không thể nào làm tiếp được nữa!”
“Không biết là ai để lọt tiếng gió, rất nhiều quý tộc lão gia đều chạy tới cướp người. Bốn phía đều có binh sĩ trấn giữ, chỉ cần nhìn thấy nạn dân liền bắt.”
“Dọc đường này chúng tôi đều đã bị chặn lại mấy lần, nhờ vào uy danh của ngài mới được thả đi.”
Nghe được đáp án này, Hudson cũng không biết nên nói gì. Mặc dù hắn biết là loại chuyện này không thể làm lâu được, chắc chắn sẽ có người nhảy ra đoạt mối làm ăn. Nhưng trực tiếp mang binh cướp người, thật sự là cũng quá cái gì đi.....