Người dịch: Whistle
Mà thôi, nói nhiều thì đều nước mắt, ai bảo hắn còn phải chú ý tướng ăn chứ?
Bây giờ các bạn hàng xóm đều đã phản ứng lại, bắt đầu chơi trò mang binh cướp người, không thể tiếp tục đi dỗ dụ nạn dân được nữa.
Không tạm giam tiểu đệ của hắn, còn để cho bọn hắn mang đám người bị lừa gạt quay về, rõ ràng là đã nể mặt Hudson hắn rồi.
Trong giới quý tộc, mặt mũi đều là người cho ta, ta cho ngươi. Người ta cũng đã nể mặt rồi, Hudson cũng không thể không lĩnh tình được.
Tính luôn cả đám người được lừa gạt tới đây, nhân khẩu trong lãnh địa của Hudson đã đột phá sáu ngàn người. Mặc dù về mặt tổng thể thì vẫn đang gặp phải khốn cảnh thiếu sức lao động, nhưng mà cuối cùng thì lãnh địa cũng đã bước lên quỹ đạo phát triển.
So sánh đám đồng liêu khác, lãnh địa của hắn đã phát triển rất nhanh rồi. Nhất là đám người tới từ Bắc Cương kia, bây giờ vẫn còn đang ở nửa đường, nhưng lãnh địa thì đã biến thành khu không người.
Thật sự không biết khi bọn chúng đến nơi, nhìn thấy lãnh địa hoang tàn vắng vẻ sẽ cảm thấy như thế nào.
Có cảm kích những người bạn hàng xóm không?
Trong bất tri bất giác, Hudson phát hiện ra mình đã đào ra một cái hố to giữa quý tộc bản địa và quý tộc Bắc Cương, vả lại cái hố này không hề nông hơn cái hố mà Bá tước Pierce đã đào.
Chiếm người tài lộ như giết người cha mẹ.
Chỉ dựa vào lường gạt thì chung quy vẫn sẽ có một số người không thể rời bỏ quê hương mà lựa chọn ở tại chỗ chờ đợi lãnh chúa mới.
Nhưng các đồng liêu làm được quá xuất sắc, trực tiếp mang binh đi cướp người, ngay cả rau hẹ cũng không thèm lưu lại.
Có thể nói, chỉ cần là kẻ mang binh đi cướp người thì hiện giờ cũng đã đứng ở mặt đối lập của bọn quý tộc Bắc Cương xuôi nam này.
Bị các đồng liêu giày vò, Hudson đều có chút xem không hiểu thế giới này. Đây là không sợ quý tộc Bắc Cương phát hiện ra, hay là cho rằng người ta không dám đánh tới cửa đòi người?
Cho dù là ra oai phủ đầu cũng không thể chơi như vậy nha. Lý trí nói cho Hudson biết là có người đang ở sau lưng thao túng chuyện này.
Kết hợp với những hành động trước đó của phủ tổng đốc, Hudson có lý do để tin rằng đây là do Bá tước Pierce âm thầm thao túng.
Mặc dù vương quốc Alpha không có quy định rõ ràng về việc sau khi lãnh chúa nhậm chức qua đời mà không có người thừa kế thì đám nông nô dưới trướng sẽ thuộc về ai, nhưng mọi người đều ngầm thừa nhận là sẽ thuộc về lãnh chúa mới.
Quy tắc ngầm cũng là quy tắc, không có lão đại ngầm đồng ý, làm gì có ai trong tỉnh Đông Nam này dám chơi không một cách không kiêng kị như vậy.
Quý tộc Bắc Cương đoạt thức ăn trước miệng cọp, hung hăng chơi cho gia tộc Dalton một vố, nếu như không trả thù, vậy thì chẳng phải nói là bọn hắn vô năng sao?
Đào hố là thủ đoạn trong tối, ở ngoài sáng thì gia tộc Dalton vẫn cần phải sử dụng thủ đoạn phản chế, để cho mọi người biết rằng bọn họ mới là lão đại của tỉnh Đông Nam này.
Có không ít quý tộc được sắc phong Ở hai quận Ryton và Wright đều đã từng làm việc cho gia tộc Dalton.
Mặc dù trên danh nghĩa thì đã cắt đứt liên hệ, nhưng trong bóng tối lại không thiếu liên lạc.
Lão đại bị nhục, tiểu đệ ra tay trả thù, đây là chuyện đương nhiên.
Có lẽ là do tự tác chủ trương, cũng có lẽ là do Bá tước Pierce sai khiến, tóm lại bút trướng này cuối cùng đều sẽ được tính trên đầu của gia tộc Dalton.
Trách nhiệm thì lão đại có thể gánh, nhưng gậy thì chắc chắn phải đánh trúng người trong cuộc. Trừ phi quý tộc Bắc Cương mạnh đến mức nghịch thiên, có thể áp chế được gia tộc Dalton, nếu không thì chỉ có thể phản kích vào một đám tiểu đệ có biểu hiện tích cực nhất.
Sau khi chải chuốt xong ý nghĩ, cuối cùng Hudson vẫn quyết định là gần đây phải điệu thấp một chút. Mặc kệ song phương đánh cờ ra sao, là một tên tiểu tốt, đương nhiên là càng không có cảm giác tồn tại thì càng tốt.
Nghĩ tới đây, Hudson lập tức sai người mang giấy bút tới rồi lập tức thông báo tin tức này cho gia tộc. Thật vất vả lắm mới cẩu được, hắn không muốn mình bị tộc nhân lôi xuống nước.
Chủ yếu vẫn là nhắc nhở Kỵ sĩ Adrian đừng có chơi quá mức, nhất là không thể lôi gia tộc vào trong vòng xoáy phong ba này.
Về phần bản thân Adrian, y là tiểu đệ của Bá tước Pierce, trên người có quá nhiều vết tích của gia tộc Dalton, căn bản không thể thoát được. Không chừng vụ mang binh cướp người lần này cũng có phần của y.
Đi theo lão đại lăn lộn cũng có chỗ tốt, bình thường khi thi hành mệnh lệnh, chỉ cần không phải ngoi đầu lên quá mức, không xúc phạm một vài thứ cấm kỵ, cho dù có xảy ra chuyện thì vẫn có người gánh.
Ở tỉnh Đông Nam này, gia tộc Dalton vẫn có thể gánh được, chỉ cần không phải tự mình chủ động đi tìm đường chết, vậy thì cơ bản là sẽ không chết.
Cùng lắm chính là khi người ta tìm tới cửa đòi nợ liền bị người thừa cơ bắt được đánh đập một trận, mất một chút mặt mũi.
Chỉ cần làm tốt, bị đánh cũng sẽ không uổng phí, kém nhất cũng có thể biểu hiện lòng trung thành của mình cho lão đại thấy, còn nếu may mắn thì có thể kiếm được một chút đền bù.
Về phần hai vị đồng tộc ở quận Ryton, mới vừa kế thừa tước vị nên vẫn còn đang nghèo rớt mồng tơi . Toàn bộ đều phải nhờ vào sự giúp đỡ của các thân thích mới có thể duy trì lãnh địa vận chuyển.
Cho dù là muốn gây chuyện thì trong tay cũng không có năng lực. Đừng nói là mang binh ra ngoài cướp người, cho dù có mang người qua cho thì bọn hắn đều phải phát sầu là làm sao để nuôi sống nhiều người như vậy.
......
Trải qua một đường bôn ba, đám quý tộc phương bắc cuối cùng cũng tới được trung tâm hành chính của tỉnh Đông Nam, cũng chính là đại bản doanh của gia tộc Dalton —— thành phố Beda.