Người dịch: Whistle
Không có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, đội quân bị ngăn ở ngoài cửa. Trên lục địa Aslante, mặc kệ là tinh nhuệ hay là đám ô hợp, quân kỷ đều là giống nhau.
Khi còn ở quê hương, các binh sĩ còn miễn cưỡng có thể không đụng vào một cây kim một sợi chỉ. Nhưng khi trở thành khách quân thì chính là gặp gì cướp đó.
Đối với quân đội ngoại lai, tất cả mọi người đều sợ như ác long. Hiện giờ mọi người đều đã gia nhập hàng ngũ quý tộc tỉnh Đông Nam, nhưng ở trong mắt của người địa phương thì bọn hắn vẫn là người ngoài.
Sau một trận giằng co ngắn ngủi ở cửa thành, đám quý tộc trong đội ngũ cũng lần lượt bước tới cửa thành, phảng phất như muốn tạo áp lực.
“Tổng đốc có lệnh, bất luận là đội quân nào, nếu không có điều lệnh của phủ tổng đốc thì đều không được vào thành phố Beda!”
“Nể tình các ngươi là người Bắc Cương, không biết quy củ của thành phố Beda, lần này liền không truy cứu trách nhiệm của các ngươi .”
Sĩ quan trung niên thủ thành nghĩa chính ngôn từ nói. Từ trên nét mặt khinh miệt của ông ta có thể thấy được, vị sĩ quan trung niên này chẳng thèm quan tâm đến bọn quý tộc phương bắc ở trước mắt.
Đám quý tộc phương bắc vốn chỉ là cần một lời giải thích, không chuẩn bị kiếm chuyện, nhưng nghe những lời nói của sĩ quan trung niên, bọn họ lập tức bị chọc giận.
Bất quá lửa giận này tới cũng nhanh, đi lại càng nhanh. Tất cả mọi người đều không phải kẻ ngu, biết rõ đối phương có ý định chọc giận mình, bọn hắn đương nhiên sẽ không ngốc đến mức dính cái bẫy này.
Nếu như thật sự vì một chút chuyện nhỏ mà phát sinh xung đột với đám quân có vũ trang ở đây, cho dù có lý do như thế nào, cuối cùng cũng sẽ không bị để ý tới.
Chỉ thấy một vị thanh niên tuổi chừng hai mươi bảy hai mươi tám mở miệng chất vấn tên sĩ quan trung niên ở phía trước: “Bọn ta cũng là quý tộc của vương quốc. Phụng mệnh của Quốc vương đến đất phong ở tỉnh Đông Nam này.”
“Bây giờ muốn đi bái phỏng Tổng đốc Pierce, các ngươi ở đây ngăn cản không cho vào, chẳng lẽ xem Quốc vương bệ hạ và Tổng đốc là không khí sao?”
Đấu võ mồm là không có bất kỳ ý nghĩa gì, địa bàn của ai thì người đó làm chủ, mặc kệ nguyên đám quý tộc phương bắc sắc mặt khó coi thế nào thì đội quận vẫn phải dừng lại ở ngoài thành.
Trên thực tế, bản chất của cuộc xung đột lần này không phải là ở ngoài thành hay không, mà là bắt nguồn từ cuộc xỉ vả trong tận xương cốt.
Mặt ngoài là quý tộc Bắc Cương xỉa xói quý tộc Nam Cương đạo đức giả; mà quý tộc Nam Cương lại không thích cái dáng vẻ “Thần Hi chi chủ lão đại, bản thân lão nhị” của quý tộc Bắc Cương.
Nội hạch thì vẫn là cuộc tranh giành lợi ích trong vương quốc. Theo cái nhìn của quý tộc Bắc Cương, bọn họ thủ vệ biên cương, đề phòng thú nhân xâm lấn, có chiến công hiển hách, hi sinh cũng là lớn nhất, cho nên phải lấy được càng nhiều lợi ích.
Nhưng quý tộc Nam Cương thì không nghĩ như vậy, thú nhân xâm lấn nhiều lần, tất cả mọi người đều mang theo quân đội tham chiến, ai cũng không hơn được ai.
Mặc dù quý tộc Bắc Cương phải chịu trách nhiệm phòng thủ thường ngày, nhưng mọi người cũng không phải không cho đền bù, hàng năm vương quốc đều sẽ cho quý tộc Bắc Cương rất nhiều phụ cấp.
Huống chi cũng không phải chỉ có một mình bọn hắn phải gánh chịu trách nhiệm phòng thủ Bắc Cương, còn có hơn 20 vạn quân thường trực của vương quốc vẫn luôn trú đóng ở đó, đề phòng thú nhân xâm lấn.
Đội quân thường trực này đều do những quý tộc ở khu vực khác của vương quốc bỏ tiền, bỏ người, bỏ vật tư ra xây dựng.
Theo cái nhìn của quý tộc phương nam, thế cục phương bắc hiện giờ đều là do năm gia tộc lớn tự mình tìm đường chết gây ra. Thậm chí trong suy nghĩ của một bộ phận quý tộc thì năm gia tộc lớn Bắc Cương chính là u ác tính của vương quốc.
Từ khi vương quốc Alpha được thành lập đến nay, nam bắc phân tranh vẫn luôn chưa từng đứt đoạn.
Song phương vẫn chưa trở mặt đều toàn nhờ công của thú nhân.
Chỉ cần thú nhân phát động xâm lấn, những cuộc mâu thuẫn nội bộ trong vương quốc lập tức lắng lại. Trải qua nhiều trận đại chiến, vương quốc Alpha liền thái bình được mấy chục năm.
Không biết là do quốc vận của vương quốc Alpha hưng thịnh hay là vì trùng hợp. Mỗi lần khi các cuộc mâu thuẫn trong nội bộ vương quốc đạt đến điểm giới hạn thì Bắc Cương đều bộc phát đại chiến.
Chiến tranh là sẽ không giải quyết được mâu thuẫn, nhưng lại có thể giải quyết người gây mâu thuẫn. Sau cuộc chiến, thế lực các phương đều tử thương thảm trọng, cả đám đều vội vàng liếm vết thương, đương nhiên sẽ không rảnh mà gây nhau.
......
Trong tiệc chào mừng của phủ tổng đốc, tất cả mọi người đều cười cười nói nói, dường như cuộc xung đột ở cửa thành chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.
Nếu như có người quan sát cẩn thận thì sẽ phát hiện quý tộc trên sân đều chia ra làm hai vòng tròn rõ ràng. Quý tộc bản địa một vòng, quý tộc phương bắc một vòng.
Trừ cái đó ra, còn có một chút người đang ở ngoài hai vòng này, lộ ra vẻ không hợp nhau.
Bất quá bầu không khí lúng túng này không kéo dài được bao lâu, khi đám phu nhân, quý tộc tiểu thư ra trận, bọn hắn lập tức tìm tới vị trí của mình.
Đám người này không phải là quý tộc bản địa, cũng không phải là quý tộc phương bắc, mà là quý tộc ở những khu vực khác trong vương quốc.
Bọn họ là người ngoài, nhưng có khả năng sống sót ở một nơi có thế cục phức tạp như phương bắc, hơn nữa còn lập được đủ chiến công, rõ ràng là không phải hạng người bình thường.
Người thông minh lúc nào cũng biết cân nhắc lợi và hại, bọn họ không muốn mình bị cuốn vào trong cuộc xung đột giữa quý tộc phương bắc và quý tộc bản địa, cho nên sẽ nghĩ biện pháp né tránh.
So với chuyện chính trị phức tạp thì việc trò chuyện với các phu nhân, tiểu thư quý tộc rõ ràng là càng làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.