Người dịch: Whistle
Hudson mặt không đổi sắc quảng cáo thay cho học viện Áo Thuật, đúng là trong học viện có rất nhiều hạng mục nghiên cứu khoa, nhưng đều giới hạn trong nghiên cứu.
Rất nhiều hạng mục bị giới hạn bởi kinh phí, nên chỉ mới được duyệt, còn đang chờ một kẻ ngốc lắm tiền tìm tới cửa.
Nếu như không phải chiến tranh đại lục đang nổ ra, mọi người đều biết là Vương quốc không có tiền, sợ là đám lão già nóng lòng nghiên cứu kia đã sớm chạy tới tìm nhà tài trợ rồi.
Với tư cách là Viện trưởng danh dự của học viện Áo Thuật, mặc dù không đủ khả năng đầu tư vào nhiều hạng mục nghiên cứu không chắc chắn này, nhưng điều đó không có nghĩa là Hudson chẳng làm gì cả.
Đầu tiên là phải tạo nền tảng tốt trước, để mọi người hiểu lầm là ma pháp dược tề có hiệu suất cao của hắn có liên quan đến học viện Áo Thuật, chờ đến khi chiến tranh kết thúc, chắc chắn sẽ có rất nhiều những kẻ ngốc lắm tiền không nhịn được nhảy hố.
Hudson biết rất rõ đám người làm nghiên cứu kia hung ác cỡ nào. Một khi đã trầm mê rồi, vì kinh phí, ngay cả người mình cũng có thể hố.
Mặc dù khai giảng chưa tới nửa năm, nhưng kinh phí để duy trì học viện trong vòng một năm đã bị đám người này trấn lột hết rồi. Vì có kinh phí để duy trì học viện hoạt động, các học viên chỉ đành tiếp tục đóng học phí.
Để tránh bất kỳ rủi ro nào sau này, Vương quốc đã thay đổi hình thức cấp phát tài chính theo năm thành theo tháng.
"Rất xin lỗi ngài Nguyên soái. Vừa rồi là do tôi quá mạo muội!"
Công tước Hero vội vàng giải thích.
Có thêm một thân phận là bậc thầy giả kim, trọng lượng của Hudson liền nặng hơn nhiều, đặc biệt hắn còn là một bậc thầy giả kim có độc môn tuyệt kỹ của mình, nên càng không thể tùy tiện đắc tội.
Nguyên vật liệu rất quý giá, nhưng Hudson lại có thể sản xuất hàng loạt, Công tước Hero hiểu rất rõ điều này có ý nghĩa gì.
Giữa tập đoàn quý tộc Bắc Cương và Hudson có xung đột về lợi ích, nhưng điều đó không có nghĩa là cá nhân Hero có thù không chết không thôi với Hudson. Trong các cuộc phân tranh của giới quý tộc, trước nay đều chưa từng có chuyện không phải đen thì là trắng.
"Ta hiểu, đây là chuyện của những Nhà giả kim, ngài Công tước không biết cũng bình thường.”
“Nếu như mọi người cảm thấy không yên lòng thì có thể mang một chút về dùng thử trước. Nhưng mà tốc độ nhất định phải nhanh, liều lượng trong tay ta chưa chắc có thể thỏa mãn được nhu cầu của tất cả mọi người."
Hudson cười ha hả nói.
Là một người làm ăn thì làm sao sẽ để tâm với những lời chất vấn của khách hàng được chứ?
Tất cả mọi người đều ăn ý không nói về vấn đề giá cả. "Dược liệu trân quý" đã ám chỉ quá rõ ràng rõ, giá chắc chắn sẽ không rẻ.
Dù muốn cò kè mặc cả thì cũng không nên tiến hành ở nơi này, Hudson cũng không muốn để lại cho mọi người một ấn tượng con buôn.
Đợi sau khi “khách hàng” sử dụng dược tề rồi, thấy được tác dụng cụ thể, lúc đó giá tiền sẽ không còn là vấn đề.
……
Sơn Địa Lĩnh, với sự xuất hiện của những chiếc thuyền di dân, làm cho một bến cảng vốn không có nhiều cảm giác tồn tại như "Cảng Gấu" trở nên vô cùng náo nhiệt.
Sau lưng của những cái tên kỳ lạ thường có một câu chuyện truyền kỳ.
"Cảng Gấu" nằm ở cửa ra của kênh đào lớn, bởi vì đã bỏ ra rất nhiều công sức trong quá trình khai hoang kênh đào, nên một chú gấu nào đó đã nhận được quyền đặt tên cho bến cảng.
"Thuyền trưởng Gur, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"
Quan sát người tới, Jose có một loại dự cảm bất tường.
Đội tàu của Gui là một trong những đồng bạn hợp tác quan trọng của lãnh địa, trong mấy ngày gần đây, đội tàu Gur đã giúp vận chuyển hơn vạn dân tới đây.
Đối với một Sơn Địa Lĩnh không có người trồng trọt nói, nhân khẩu chính là tài sản quý giá nhất.
Tăng thêm một vạn di dân cũng có nghĩa là trong lãnh địa sẽ tăng thêm mười mấy đến hai mươi vạn mẫu ruộng tốt.
Trên đại lục Aslante không xuất hiện tình trạng khủng hoảng tuổi già, Sơn Địa Lĩnh cũng không thiếu gia súc, mặc dù tỷ lệ thanh niên trai tráng di dân tới lãnh địa khá thấp, nhưng đây cũng là một lượng tài phú không nhỏ.
"Jose tiên sinh, ta nghe nói là hạm đội của Giáo Đình sắp tiến vào vùng duyên hải Đông Nam, sợ là sau này trên biển sẽ không còn yên bình nữa.”
“Vì sự an toàn của đội tàu, cũng vì trách nhiệm đối với khách hàng, chúng tôi cần chờ xem tình hình trong một khoảng thời gian nữa.”
“Còn nhiệm vụ vận chuyển, các vị có thể chọn lùi thời hạn hợp tác, cũng có thể chọn kết thúc hợp đồng.”
“Phí bồi thường vi phạm hợp đồng có thể khấu trừ từ khoản thanh toán của chuyến vận chuyển lần này."
Thuyền trưởng Gur nói với vẻ mặt đau lòng.
Nhiệm vụ vận chuyển của Sơn Địa Lĩnh không được nhiều tiền lắm, nguyên nhân chủ yếu mà ông ta nhận nhiệm vụ này chỉ nhằm mục đích được treo cờ của Hudson lão gia, để đội tàu của Gur có thể đi lại tự do trong phạm vi hải vực của Vương quốc Alpha mà không bị gây khó dễ.
Mặc dù việc vận chuyển nạn dân không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng khi chạy tới tân cảng đều không cần chở gì. Hiện giờ trên đại thảo nguyên đang thiếu đủ loại vật tư chiến lược, chỉ cần mang theo một chút hàng qua đó là sẽ kiếm được một mớ kha khá.
Mỗi lần vận chuyển đều kiếm được hai lần nhuận, chuyện tốt như vậy đi đâu tìm.
Tiếc là kế hoạch không theo kịp biến hóa, hạm đội của Giáo Đình đang tiến về phương bắc. Nếu muốn sống lâu trên biển thì con mắt nhất định phải sáng.
Cuộc phân tranh giữa Vương quốc Alpha và Giáo Đình không phải là chuyện mà những tiểu nhân vật như bọn họ có thể xen vào. Nếu như không cẩn thận để bị cuốn vào, e rằng sẽ bị thôn phệ đến cặn bã cũng không còn.
Sau khi chần chờ một chút, Jose nhẹ nhàng gật đầu và nói: "Vậy cứ kéo dài thời hạn hợp tác đi!”
“Phí bồi thường vi phạm hợp đồng thì thôi, việc hạm đội của Giáo Đình tiến lên phương bắc không phải là chuyện mà chúng ta có thể kiểm soát được, đợi đến khi tình hình ổn định rồi mới tiếp tục thực hiện hợp đồng đi."