Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 1145 - Chương 1145 - Vận Chuyển Nạn Dân (2)

Chương 1145 - Vận Chuyển Nạn Dân (2)
Chương 1145 - Vận Chuyển Nạn Dân (2)

Người dịch: Whistle

Hợp tác cũng không chỉ có một lần, không nên làm tuyệt chuyện này.

Thoạt nhìn thì công việc vận chuyển trên biển kiếm được rất nhiều tiền, nhưng trên thực tế, rủi ro và lợi ích luôn song hành cùng nhau, nếu như không may là sẽ bị mất cả chì lẫn chài.

Những đội tàu dưới trướng của các đại quý tộc thì còn tốt, ít đi rất nhiều vụ bóc lột dọc đường, sự an toàn cũng được bảo hộ, lợi nhuận đúng là rất phong phú.

Nhưng những đội tàu không có người chống lưng như Gur thì khác, mỗi ngày đều phải liếm máu trên lưỡi đao. Phần lớn những lợi nhuận kếch xù mà họ nhận được đều được dùng để đả thông quan hệ.

Đối với đội tàu mà nói, việc không thể ra biển trong một khoảng thời gian sẽ phải chịu một áp lực không nhỏ. Dù có ra biển hay không thì cũng phải nộp bảo trì đội tàu và phí chạy quan hệ thường ngày.

Hơn nữa chuyện này còn là lãnh chúa lão gia của mình gây ra, những người khác chỉ là bị tai bay vạ gió, nếu như cứ tính toán chi li là sẽ là mất lòng mọi người.

"Đa tạ Jose tiên sinh thông cảm, xin ngài yên tâm. Đợi đến khi ổn định, đội tàu của tôi nhất định sẽ lập tức hoàn thành nhiệm vụ!"

Thuyền trưởng Gur vội vàng đảm bảo nói.

Làm ăn với quý tộc lão gia rất khó, nhất là khi gặp phải những đại quý tộc tay nắm thực quyền nhất quyết phải thực hiện hợp đồng, lúc đó ông ta chỉ có thể mạo hiểm mang theo đội tàu ra biển.

Ngay cả phí bồi thường vi phạm hợp đồng mà cũng miễn, đối phương đã rất cảm thông cho ông ta rồi.

"Thuyền trưởng Gur không cần phải khách khí, ta cần phải báo cáo chuyện này với Bá tước lão gia, nên cũng không giữ ông ở lại."

Jose lễ phép nói.

Làm quản giả cũng không phải chuyện dễ, có một đống việc vặt đang chờ Jose xử lý. Đặc biệt là sau khi lãnh địa tiếp nhận một lượng lớn nạn nhân đã làm gia tăng áp lực lên khâu hành chính.

Ban đầu thì Sơn Địa Lĩnh chỉ có 340.000 người, nhưng trong những ngày gần nhất đã có gần 70.000 nạn dân được chuyển tới, nhân khẩu đã tăng hơn 2/10.

Việc tạm dừng vận chuyển nạn dân cũng có thể giúp bộ máy quan liêu của lãnh địa thở ra một hơi.

May mà Hudson có tầm nhìn xa, hắn đã bắt đầu trắng tích trữ lương thực trước khi chiến tranh đại lục nổ ra. Đến khi chiến tranh bộc phát, hắn còn nhân lúc các bên chưa kịp phản ứng mà ra tay gom hàng trắng trợn trên thị trường.

Đáng tiếc, cho dù hắn đã rất cố gắng, những vẫn còn cách mục tiêu 1 triệu tấn rất xa.

Tổng lượng lương thực dự trữ trong lãnh địa hiện giờ cũng chỉ mới hơn 670.000 tấn.

Số lượng thoạt nhìn không nhỏ, nhưng người, ngựa và gia súc ở trong lãnh địa đều phải ăn cơm nha!

Nếu như có hàng triệu nạn dân được chuyển đến cùng một lúc, nguồn dự trữ này sẽ bị cạn kiệt trong một hoặc hai năm.

Đương nhiên, lãnh địa cũng đang tự sản xuất.

Với tổng sản lượng lương thực hiện giờ của Sơn Địa Lĩnh, muốn cung cấp cho 410.000 người là không thành vấn đề.

Mọi việc diễn ra đúng như dự tính của Jose, trong vài ngày tiếp theo, các chủ tàu đều lần lượt đưa ra thông báo tạm dừng việc vận chuyển.

Hạm đội của Giáo Đình còn chưa tới mà đã gây ra ảnh hưởng to lớn đến sự phát triển của Sơn Địa Lĩnh.

Các tỉnh duyên hải Đông Nam cũng đang gặp phải phiền phức tương tự, gần như trong vòng một đêm, thương mại hàng hải trên biển đã bị mất tích.

Đoạn người tài lộ như giết người cha mẹ. Cho dù là một Giáo Đình hùng mạnh thì mọi người cũng sẽ không tha thứ.

Được thúc đẩy bởi những lợi ích chung, một tấm lưới lớn nhằm vào hạm đội của Giáo Đình đã lặng lẽ trải rộng khắp các vùng duyên hải của Vương quốc Alpha.

. . .

Trong vương đô, sau khi nhận được tin tức từ lãnh địa, Hudson vẫn không nhịn được mà phải hỏi thăm giới cao tầng của Giáo Đình một trận.

Hoạt động di dân hiện giờ vốn chỉ đang được lén lút thực hiện, căn bản không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Nhưng một khi Vương quốc hoàn tất đàm phán với các nước thảo nguyên, hoạt động di dân sẽ được lôi lên mặt bàn, lúc đó sẽ có một đám thế lực trong Vương quốc chạy tới chia bánh gato.

Ngay cả những đại quý tộc không thiếu nhân khẩu cũng sẽ đến kiếm một chén canh.

Suy cho cùng, chiến tranh chứa đầy những điều không chắc chắn, nếu sau chiến tranh kiếm được một mảnh thuộc địa thì sao?

Nếu như thật sự không dùng được thì còn có thể bán, chắc chắn sẽ không lỗ vốn.

Hudson từng tính rồi, nếu như có một nửa trong số mấy triệu dân chúng trên thảo nguyên có thể an toàn đến đích đã là nhờ vào sự phù hộ của Thần Hi chi chủ, nếu như không may, có lẽ còn chưa tới ⅓ người có thể sống sót.

Điều này đã là dựa vào sự hợp tác của các quốc gia, nếu không thì số người có thể an toàn chạy trốn sẽ còn ít hơn nữa.

Rất nhiều quý tộc trong nước cùng nhau chia bánh gato, phần trên tay hắn cũng chỉ tầm mấy trăm ngàn. Nếu như cố gắng chạy quan hệ thì cùng lắm chỉ lấy được tầm 200.000 người.

Một chút ít nhân khẩu này làm sao có thể thỏa mãn được khẩu vị của Hudson lão gia chứ?

Nếu con đường chính quy không được, vậy thì cũng chỉ có thể lén lút giở trò. Đây chính là ưu thế của các quý tộc ở vùng duyên hải, nếu như là các quý tộc ở trong đất liền, dù có quan hệ nhân mạch thì cũng không làm được gì.

Những chuyện tương tự cũng đang diễn ra ở khu vực Bắc Cương. Một số lãnh chúa quý tộc ở vùng biên giới hoang vắng cũng đang ra tay đào người.

Chỉ là cách tiếp cận của mọi người không hoang dã như Hudson, trực tiếp dùng thuyền chở người.

Thực ra thì Hudson đã rất kiềm chế. Những đội tàu mà hắn thuê đều là đội tàu tầm thường, nếu như hắn mà thuê thêm hạm đội của các quý tộc duyên hải thì thu hoạch chắc chắn sẽ lớn hơn rất nhiều.

Nhưng ích lợi lớn cũng sẽ gây ra những cuộc tranh chấp lớn.

Bình Luận (0)
Comment