Người dịch: Whistle
Theo lý mà nói, cuộc đàm phán vẫn còn chưa kết thúc, nạn dân của các quốc gia thảo nguyên vẫn đang là vật vô chủ, ai cướp được thì của người đó.
Nhưng toàn bộ Vương quốc đều đã xem số nhân khẩu này như vật trong lòng bàn tay, nếu như hắn cắn quá sâu thì sẽ rất dễ làm cho mọi người nổi giận.
Cho dù hiện giờ mọi người không rảnh phát tác, nhưng trong lòng nhất định sẽ nhớ thương, sớm muộn gì hắn cũng phải trả giá đắt vì chuyện này.
Sau khi do dự một hồi, Hudson liền nhanh chóng nghĩ ra một chủ ý.
Bánh gato không đủ chia, vậy thì phải nghĩ biện pháp làm lớn bánh gato. Chiến tranh đại lục ảnh hưởng rộng như vậy, làm sao có thể thiếu nạn dân được?
Xa không nói, chỉ tính riêng số nạn dân từ Vương quốc Warhammer tràn vào Công quốc Mosey thôi cũng đã có mấy triệu người rồi.
Nếu như chiến hỏa tiếp tục mở rộng, nạn dân của những nước như Công quốc Cantrue, Công quốc Usda, Công quốc Fick, Công quốc Orton. . . cũng sẽ tràn vào Công quốc Mosey.
Muốn giữ lại những người này thì ít nhất cũng phải giải quyết được vấn đề cơm nước của mọi người. Chiến hỏa đã sắp lan tới trước cửa nhà Công quốc Mosey rồi, bọn họ làm gì còn năng lực để tiếp nhận nhiều người như vậy nữa.
Trùng hợp là hành động quân sự lần này lại là chi viện cho Công quốc Mosey, Hudson không sợ bọn họ không nể mặt.
Hudson cũng không để ý những sức lao động tới từ quốc gia nào.
Lộ trình vận chuyển nạn dân từ Công quốc Mosey đến lãnh địa đúng là hơi xa một chút, cũng sẽ tiêu hao nhiều chi phí một chút, nhưng lại không có khuyết điểm nào khác.
Không phải là tiền thôi sao!
Chiến tranh vừa vang, hoàng kim vạn lượng.
Trong cuộc chiến lần trước, Hudson đã kiếm được mớ lớn từ việc buôn bán vũ khí; Cuộc chiến lần này thì còn dữ dội hơn nữa, chiến đấu còn chưa khai hỏa, mà Ma pháp dược tề của hắn đã lộ diện rồi.
Không thể không thừa nhận là muốn kiếm bạo lợi vẫn phải dựa vào lực lượng siêu phàm.
Hudson cũng không có ý định lừa đảo, hắn chỉ căn cứ vào quy luật thị trường hiện giờ để định giá.
Muốn thúc đẩy quá trình sinh trưởng của một con Ma thú cấp thấp thì phải mua ma pháp dược tề, giá tầm 800 đến 3000 kim tệ.
Chủ yếu phải xem tình huống của Ma thú, lượng năng lực mà Ma thú cấp một và Ma thú cấp ba cần để trưởng thành là khác nhau, chi phí đương nhiên cũng sẽ khác biệt.
Đối với các quý tộc nhỏ mà nói, đây nhất định là một cái giá trên trời, bọn họ thà chờ thêm mười mấy hai mươi năm để Ma thú trưởng thành bình thường cũng sẽ không bỏ tiền mua dược tề.
Nhưng đối với các đại quý tộc mà nói, chút ít chi phí này vốn chẳng đáng được nhắc tới. So sánh chi phí của dược tề, chuyện mà mọi người càng bận tâm hơn chính là số lượng con non Ma thú của nhà mình không đủ nhiều.
Bởi vì giai đoạn trước đã từng được nuôi dưỡng, nên chi phí ma pháp dược tề thực tế cũng sẽ nhỏ hơn một chút.
Một gia tộc cũng chỉ có tầm 80 - 100 con Ma thú, tổng chi phí cũng chỉ khoảng mấy trăm ngàn kim tệ. Cho dù là đại quý tộc nghèo nhất cũng có thể bỏ ra được số tiền này.
Tình hình kinh tế của các quý tộc vừa và nhỏ lại không giàu có như vậy, nhưng số lượng Ma thú trong tay cũng ít, thậm chí có một vài gia tộc chỉ có một vài con, khẽ cắn răng cũng có thể bỏ ra được.
Nếu chỉ tính riêng lẻ từng gia tộc thì rất ít, nhưng nếu cộng toàn bộ đám quý tộc trong Vương quốc lại với nhau, đó chính là một đơn hàng khổng lồ.
Ngoài ra, quân đội Vương quốc cũng là một vị khách hàng lớn. Chỉ tính riêng Á Long Thú thôi là đã có hơn tám trăm con rồi, còn có một bầy Griffin vị thành niên nữa.
Theo ước tính sơ bộ, số lượng đặt hàng cuối cùng sẽ không ít hơn 5 triệu kim tệ, nếu như mở rộng nghiệp vụ ra đến toàn bộ Bắc đại lục, việc tăng gấp đôi cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Còn về việc khống chế chi phí dược tề, đây chính là điểm mạnh của Hudson lão gia. Loại dược tề này vốn được dùng để che giấu tai mắt người ngoài, cho nên sẽ không đắt được đi đâu, chi phí lớn nhất chính là năng lượng.
Nhưng vì Hudson lão gia có cổ phần trong Ma Tinh quáng, dây chuyền sản nghiệp đã hình thành một vòng khép kín, lợi nhuận ròng đạt đến con số 93%.
Chuyện này cũng rất bình thường, ma pháp dược tề vốn thuộc nhóm ngành bạo lợi, tất cả số lợi nhuận dư thừa đều được dùng để chi trả cho nhóm nghiên cứu phát triển.
Trong thời đại của những sản phẩm được làm hoàn toàn bằng thủ công, dược tề có giá ổn định là chuyện không hề tồn tại. Cho dù là loại dược tề có giá rẻ nhất thì tỷ suất lợi nhuận cũng đạt đến 50%.
Đây là giá sỉ, trung gian còn tính thêm một số loại phí nữa, giá bán lẻ cuối cùng sẽ còn cao hơn.
"Nguyên soái, Đại công tước Newfoundland, Đại công tước Alfiero và Hầu tước Delgado tới chơi."
Nghe được lời của thị vệ, Hudson liền biết là khách hàng đã tới cửa.
Tể tướng, Bộ trưởng Bộ Quân vụ, Bộ trưởng Bộ Tài chính, tam đại cự đầu của Vương quốc đều tới cả, ngoài việc đàm phán giá cả ra thì còn có thể nói chuyện gì được chứ?
"Mời!"
Nói đến cũng buồn cười, Hudson đã làm quý tộc nhiều năm như vậy rồi, nhưng hắn chưa từng đến những nơi trăng gió.
Hắn chưa từng được hưởng thụ cuộc sống ngập trong vàng son trong truyền thuyết của giới quý tộc, mà thường xuyên làm bạn với kim qua thiết mã sát phạt.
Có lẽ chờ sau khi cuộc chiến này kết thúc, mình nên tìm cơ hội đi mở mang kiến thức một chút, nếu không dù có muốn chém gió với người ngoài cũng không có kiến thức.
. . .
"Nguyên soái, trong tay ngài có bao nhiêu dược tề, Vương quốc muốn hết!"
Nghe được lời nào của Tể tướng Đại công tước Newfoundland, Hudson suýt chút nữa là phun hết trà trong miệng ra ngoài.
Rốt cuộc là thứ gì đã gây ra ảo giác cho đám người này, vậy mà lại cho rằng Vương quốc có thực lực nuốt hết toàn bộ số dược tề trong tay hắn?