Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 1183 - Chương 1183: Công Thành Chiến (3)

Chương 1183: Công Thành Chiến (3) Chương 1183: Công Thành Chiến (3)

Nhưng lời răn dạy của lão già này lại không thể làm cho mọi người tâm phục. Bản chất của việc cãi lộn lần này là vì mọi người đều muốn người khác bỏ thêm nhiều công sức, chia ít chỗ tốt lại.

Cũng giống như chuyện Tộc Tinh Linh xúi giục Liên minh Thượng Cổ Di tộc vậy, cốt lõi đều vì giảm bớt tổn thất cho tộc nhân của mình.

Trong lòng mọi người nghĩ như thế nào không quan trọng, mặt ngoài mọi người đều đã trở nên yên tĩnh, bởi vì bọn họ còn phải ỷ lại vào Tộc Tinh Linh trong cuộc chiến sắp tới.

"Mọi người đều có lý do riêng của mình, cãi nhau sẽ không giải quyết được vấn đề, cũng không thể sử dụng vũ lực để ép người khác phải nhượng bộ được."

"Chi bằng viết hết nhiệm vụ ra giấy, chúng ta sẽ tiến hành rút thăm. Rút trúng nhiệm vụ gì thì sẽ phải hoàn thành nhiệm vụ đó, không được phép từ chối."

"Linh mục Remo kính mến, làm phiền ngài làm người chứng kiến."

Deli Geer nghiêm túc nói.

Dù đã đưa ra phương án giải quyết, nhưng trên hai hàng lông mày vẫn lộ ra vẻ phiền chán.

Tộc Huyễn Linh không giống với những chủng tộc khác, bọn chúng vẫn luôn là một chủng tộc nằm ngoài rìa của đại lục Aslante, trước giờ chưa từng có lịch sử huy hoàng.

Dân số không nhiều, lại tu luyện huyễn thuật, nên không có nhu cầu lớn về mặt tài nguyên.

Cũng không có nhu cầu gì khác.

Nguyên nhân mà bọn chúng tham gia vào cuộc chiến lần này là vì những hàng xóm ở xung quanh đều tham gia, nếu như có mỗi Tộc Huyễn Linh không tham gia thì sẽ có nguy hiểm diệt tộc, cho nên bọn chúng chỉ đành gia nhập.

Tộc Huyễn Linh vốn bị ép phải tham chiến, nên đương nhiên là không vừa mắt với sự hỗn loạn trong liên minh.

"Được, ta sẽ là người chứng kiến này."

Lão già Tinh Linh lập tức đồng ý.

Mặc kệ là chủng tộc nào phải nhận những công việc bẩn thỉu mệt nhọc kia cũng đều không có liên quan gì đến Tộc Tinh Linh. Bọn họ chỉ phái một đoàn Ma pháp sư đến chi viện, dù có ở bất kỳ nơi nào thì Ma pháp sư cũng đều là bảo bối.

Nếu là công thành không thuận lợi, cùng lắm là thi triển một chiêu cấm chú thôi. Dù có điên cuồng đến cỡ nào thì cũng không thể để Ma pháp sư xông pha chiến đấu được. ...

Vương quốc bán thú nhân, đối mặt với cuộc chiến diệt quốc mà Vương quốc Frank phát động, bọn chúng đã cố gắng đến những hơi sức cuối cùng rồi, nhưng vẫn để xảy ra cuộc chiến bảo vệ vương đô.

Nhìn những nạn dân đang tụ tập ở ngoài thành, Azevedo XVII nghiêm túc nói: "Người Frank đang muốn chém tận giết tuyệt chúng ta đây mà!"

Rất nhiều lãnh địa của Vương quốc bán thú nhân đã bị thất thủ, cũng đồng nghĩa với việc bị tổn thất một lượng lớn nhân khẩu.

Vương quốc Frank không chơi trò tàn sát chủng tộc ngay khi vừa bắt đầu, nhưng cách chơi của họ còn tàn khốc hơn cả việc tàn sát ngay từ đầu.

Một lượng lớn bán thú nhân đã bị đuổi khỏi Vương quốc, bước lên con đường lưu vong. Thoạt nhìn giống như đang cho bọn chúng một con đường sống, nhưng trên thực tế lại là đang làm rối loạn hậu phương của Vương quốc bán thú nhân.

Đây là dương mưu của Người Frank. Dù cho Vương quốc bán thú nhân có sử dụng biện pháp gì thì kết quả cuối cùng cũng đều là sai.

Bỏ vật tư ra cứu tế sẽ làm tiêu hao lượng dự trữ vật tư chiến lược, làm ảnh hưởng đến tiềm lực chiến tranh.

Còn nếu bỏ mặc không quan tâm, những nạn dân này đói bụng không chịu nổi sẽ có thể làm ra bất cứ chuyện gì.

Cũng không thể ra tay tàn sát nạn dân được?

Mặc dù Vương quốc bán thú nhân vẫn còn đang trong thời kỳ man rợ, nhưng loại mệnh lệnh tàn sát chính dân của mình như vậy sẽ làm cho dân chúng phản kháng.

Đối mặt với hết làn sóng nạn dân này đến làn sóng nạn dân khác, vì sự an toàn của vương đô, Azevedo XVII không thể không hạ lệnh phong tỏa Vương Thành, cấm nạn dân tiến vào.

Nhưng cách này chỉ trị được ngọn chứ không trị được gốc, số nạn dân ở ngoài thành này chung quy vẫn là một tai hoạ ngầm. Một khi đại quân Người Frank đánh tới, những người này sẽ trở thành bia đỡ đạn để công thành.

Trong những cuộc chiến tranh đại lục trước đó cũng đã từng xảy ra rất nhiều vụ tương tự rồi.

"Bệ hạ, mạnh được yếu thua chính là bản chất của đại lục Aslante. Vì kéo dài sự sống cho chủng tộc, phải có người hy sinh."

"Ngoài Long tộc vào thời thượng cổ ra, những vị bá chủ đại lục khác đều từng muốn độc chiếm đại lục."

"Nhưng kết cục của những vị bá chủ này đều rất thê thảm."

"Nhân tộc không biết thu liễm dã tâm, sớm muộn gì cũng phải trả một cái giá cực đắt. Chúng ta chỉ cần ổn định chiến tuyến, chậm rãi đợi thế cục đảo ngược là được."

Tể tướng Fremont mở miệng an ủi.

Đúng là các chủng tộc bá chủ đều sẽ suy tàn, nhưng trong khoảng thời gian mà bọn họ đang nắm quyền, đã có vô số chủng tộc bị diệt tộc.

Những đại tộc có thể truyền thừa từ thời thượng cổ đến bây giờ, có nhà nào không dính máu không?

Lãnh thổ và tài nguyên không phải từ trên trời rơi xuống, muốn nền văn minh của chủng tộc được truyền thừa thì nhất định phải đi tranh đoạt.

Bất kỳ một lần nhân từ nương tay nào cũng đều mang đến tai hoạ ngập đầu cho chủng tộc mình trong tương lai.

"Đưa tin cho Tộc Tinh Linh, nói cho họ biết là Vương quốc ta sắp không cầm cự được nữa. Nếu như họ không chịu phái viện binh đến, chúng ta sẽ đầu hàng nhân tộc!"

Azevedo XVII hung hăng nói.

Đầu hàng cũng đồng nghĩa với việc một chủng tộc đã nhận thua.

Khả năng cao là sẽ bị biến thành bia đỡ đạn, trở thành thanh kiếm để nhân tộc công phạt các tộc khác.

Chờ đánh xong vài trận, vốn liếng đã bị tiêu hao sạch sẽ, chỉ còn nước phụ thuộc vào nhân tộc.

Tình huống này chỉ tốt hơn một tí xíu so với việc bị diệt tộc, phàm là có quyền lựa chọn, tất cả mọi người đều sẽ không làm vậy.

Nhưng một khi làm vậy, hậu quả cũng vô cùng nghiêm trọng.

Thực lực của nhân tộc và Liên minh Dị tộc sẽ bị mất cân bằng, cuộc chiến ở phía nam đại lục sẽ nhanh chóng kết thúc.

Bình Luận (0)
Comment