"Trong bối cảnh này, Vương quốc Alpha ốc còn không mang nổi mình ốc, sẽ không thể chi viện được nhiều cho chúng ta."
"Còn về chiến trường ở phía nam đại lục, nhân tộc ta lại đang chiếm thượng phong, nhưng muốn phân ra thắng bại thì còn cần một khoảng thời gian nữa."
"Huống hồ, cho dù cuộc đại chiến này kết thúc, bọn họ cũng sẽ chi viện cho chiến trường ở trung bộ trước."
"Ít nhất là trong vòng nửa năm tới, chúng ta rất khó nhận được sự ủng hộ từ Liên minh Nhân tộc."
Bá tước Renato tỏ vẻ khó khăn nói.
Vấn đề chính của việc ngoại giao luôn là lợi ích.
Nếu như không liên quan đến các lợi ích cốt lõi, thà để Quốc vương ra mặt còn có tác dụng hơn ngoại giao.
Bênh người thân không cần đạo lý mới là trạng thái bình thường.
Tình huống trước mắt rõ ràng là không thích hợp. Cho dù vương thất của các quốc gia có thông gia thì cũng phải nhượng bộ vì chiến lược quốc gia.
Muốn thay đổi quyết sách chiến lược của cả một quốc gia thì sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
Vì bảo vệ cơ nghiệp ở Công quốc , George đã nghĩ cách mua chuộc Caesar IV và Hudson, nhưng điều này không có nghĩa là y có năng lực có thể thu mua các quốc gia ở nam đại lục.
Đây là họa do Vương quốc Warhammer sụp đổ gây ra, nếu không phải vì tên bại gia tử Joseph II kia thì tình thế trước mắt sẽ không tồi tệ đến vậy.
Những cuộc chiến tranh đại lục trước đó đều chẳng hề liên quan gì đến Thương Cổ Di tộc. Mỗi khi chiến tranh đại lục nổ ra, Thương Cổ Di tộc đều đang bận nội chiến.
"Bá tước Renato, có lẽ tình hình vẫn chưa tồi tệ đến mức đó."
"Thương Cổ Di tộc vẫn luôn bị Người Warhammer áp chế, thực lực chân chính của bọn chúng chắc là sẽ không mạnh như trong suy đoán của mọi người."
"Nguyên nhân chủ yếu mà chiến trường thất bại là do thực lực của Công quốc ta đã bị thiệt hại quá nghiêm trọng. So với ba năm trước, thực lực của chúng ta không tăng mà còn giảm."
"Đừng quên rằng trong mấy năm gần đây các quý tộc đều đang trong giai đoạn khôi phục nguyên khí, ngay cả một đồng tệ cũng muốn tách ra làm hai để xài, còn cuộc sống của đám nông nô như thế nào, chắc là trong lòng mọi người đều biết rồi."
"Ăn không no thì làm gì có sức mà chiến đấu chứ."
"Những binh sĩ kỳ cựu mà Công quốc khổ tâm bồi dưỡng được trong cuộc đại chiến trước đó đều đang bị đói bụng trong những năm gần đây, cùng lắm chỉ phát huy được tầm 40-50%."
"Tình hình của Vương quốc Alpha thì tốt hơn nhiều, nhờ có Người Hessen đứng ra gây thù chuốc oán, nên các quý tộc trong nước cũng không dám buông lỏng vũ trang."
"Những quý tộc có chút ít của cải đều thường xuyên tổ chức huấn luyện quân sự cho nông nô, lực chiến của những binh sĩ kỳ cựu được duy trì ở mức tương đối tốt."
Nghe xong lời phân tích của Tể tướng Herceg, thần sắc của mọi người đã khá hơn nhiều, nhưng lại đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Vất vả lắm mới bồi dưỡng được một nhóm cựu chiến binh, nhưng vì tiết kiệm khẩu phần lương thực mà làm suy giảm sức chiến đấu của binh sĩ.
Muốn chửi cũng không được, bởi vì bản thân bọn họ cũng là những kẻ "Vì nhặt hạt vừng mà đánh mất dưa hấu."
Khi cuộc chiến tranh lần trước vừa kết thúc, toàn bộ Công quốc đều cho rằng thiên hạ đã thái bình, nên liền thả lỏng một phen.
Không chỉ có nông nô binh bị giày vò mất sức chiến đấu, mà còn cắt giảm rất nhiều quân thường trực, sau khi chiến tranh đại lục nổ ra, bọn họ bị đánh đến không kịp trở tay.
Suy cho cùng thì việc bồi bổ cơ thể là cả một quá trình dài. Trước khi được điều động thì không có gì để ăn, sau khi tiếp nhận điều động lại chỉ có thể miễn cưỡng có đồ ăn.
Không phải vị thống soái nào cũng cường thế như Hudson vậy, có thể giúp các binh sĩ có đầy đủ thịt để ăn. Đại đa số tướng lĩnh đều không quan tâm binh sĩ ăn cái gì.
"Việc đã đến nước này rồi thì có nói nhiều cũng vô ích. Chờ sau khi vượt qua nguy cơ lần này, chúng ta rút kinh nghiệm sau vậy!"
"Gần đây có rất nhiều nạn dân tràn vào trong Công quốc, mau sai người đưa tiễn đám nạn dân này đi, số lương thực tiết kiệm được từ công tác cứu tế có thể dùng làm quân lương."
George mặt không cảm giác nói.
Một phút lỡ lầm ân hận ngàn năm.
Một chi tiết nhỏ tầm thường như vậy mà lại có thể làm ảnh hưởng đến sức chiến đấu của quân đội Công quốc. Hiện giờ có hối hận thì cũng đã muộn rồi, nhưng ít nhiều gì cũng phải nghĩ cách bù đắp.
Những chi phí khác đều không dễ cắt giảm, nên chỉ có thể cắt khoản tiếp tế dành cho các nạn dân thôi, mong là có thể bù đắp được phần nào.
Dù sao cũng đã hứa là sẽ tặng nạn dân rồi, đưa người đi sớm một chút không chỉ có thể thể hiện thành ý, mà còn có thể bớt tiêu hao lương thực.
Còn về chuyện thu nạp nạn dân để bổ sung nhân khẩu cho nước mình thì phải chờ đến khi sắp giành được chiến thắng rồi mới tính. Cũng không thể vừa an bài cho người ta xong rồi lại kêu người ta chạy nạn tiếp được. . . .
Đêm khuya, cuộc huyết chiến ở Pháo đài August vẫn còn đang tiếp tục. Điều khác biệt duy nhất là bầu không khí trong bộ chỉ huy đã không còn nặng nề như trước nữa.
Trong số các sĩ quan có mặt ở đây, Hudson cũng không biết được bao nhiêu người. Hắn không biết những người này cũng không sao, chỉ cần bọn họ biết hắn là được rồi.
Người có tên, cây có bóng.
Hudson vừa ngồi lên vị trí kia, mọi người liền cảm thấy yên tâm phần nào. Chủ soái đã tới rồi, viện binh sẽ còn xa sao?
"Mọi người thả lỏng một chút đi, không cần phải sốt sắng như vậy. Những kẻ ở bên ngoài cũng chỉ là một đám Liên minh Thượng Cổ Di tộc bất nhập lưu mà thôi, thời đại của bọn chúng sớm đã qua rồi."
"Hiện giờ bọn chúng có thể nhảy nhót tưng bừng ở đây chẳng qua chỉ là đang ỷ có Tộc Tinh Linh làm chỗ dựa, muốn chiếm một chút lợi lộc trong thời điểm Bắc đại lục chúng ta khó khăn nhất."