"Chúng ta có thể thăm dò suy nghĩ của Người Mosey trước, nếu như họ không có yêu cầu gì đặc thù thì do hai nước cùng phái bộ đội tới giam giữ."
"Vì lý do an toàn, Vương quốc ta nên lập tức luyện chế một lượng dược tề cấm ma để cho đám tù binh nhóm này sử dụng."
Đại công tước Newfoundland đề nghị.
"Tể tướng, những vấn đề khác thì dễ nói. Nhưng dược tề cấm ma không thể do một mình Vương quốc ta ra hết, vừa mới bắt đầu cuộc chiến liền bắt được 50. 000 tù binh, vậy sau này sẽ còn bắt thêm bao nhiêu người nữa."
"Cho dù số lượng người tu luyện chỉ chiếm 1/10 số tù binh, thì lượng dược tề cấm ma cần sử dụng cũng là một con số vô cùng khổng lồ."
"Giá thị trường của dược tề cấm ma, cho dù là loại rẻ nhất cũng phải hơn 30 kim tệ. Số lượng nhiều như vậy, cho dù Vương quốc có tổ chức sản xuất thì sợ là chi phí cũng sẽ không thấp hơn 10 kim tệ 1 bình."
"Loại dược tề cấm ma thượng đẳng chuyên dùng cho cường giả thì sẽ còn mắc hơn nữa."
"Huống chi, ngoài người tu luyện ra, chúng ta còn phải cho một số chủng tộc có thiên phú đặc biệt sử dụng loại dược tề giảm thể lực, nếu không sẽ rất khó trông giữ."
"Thu nhập tài chính của Vương quốc có hạn, đột nhiên tăng thêm một khoản chi tiêu kếch xù như vậy, sợ là không chịu nổi."
Hầu tước Delgado lập tức phản đối nói.
Đồng minh thì cũng phải tính toán rõ ràng, hỗ trợ đánh trận thì không nói, vừa hỗ trợ đánh trận lại còn phải bỏ tiền thì thật sự không chơi được.
Chẳng qua lời đề nghị của Bộ trưởng Tài chính lại không được nhiều người công nhân, đúng là Vương quốc đang thiếu tài chính, nhưng chẳng lẽ một Công quốc Mosey đang trong tình trạng chiến tranh sẽ dư giả sao?
Hơn nữa, đại đa số Ma pháp sư của họ hiện giờ đang bị chinh chiêu lên chiến trường, những người còn lại cũng phải xử lý công tác sản xuất vật tư quân công.
Vốn đã khó khăn trùng điệp, giờ lại muốn bọn họ sản xuất thêm dược tề cấm ma, sợ là người ta không làm được!
Trong cái nhìn của tất cả mọi người, một nước đang nợ nần chồng chất như Công quốc Mosey không bị phá sản đã là một kỳ tích rồi.
Lỡ như Công quốc Mosey không chịu nổi, trực tiếp phá sản trong cuộc chiến tranh này, cục diện rối rắm mà họ để lại sẽ do Vương quốc Alpha đón nhận, lúc đó mới thực sự là tự tìm phiền phức.
"Hầu tước Delgado, Bộ Ngoại vụ sẽ phái người đi thương lượng với Người Mosey về vấn đề ma pháp dược tề, nhưng xét theo tình hình thực tế, khả năng cao là Vương quốc phải ứng một khoảng tiền ra trước."
"Dù gì thì với thế cục hiện giờ, chúng ta và Người Mosey là có nhục cùng nhục, không thể so đo nhiều như vậy."
"Toàn bộ vấn đề đều phải chờ sau cuộc chiến rồi nói tiếp."
Bá tước Francois nói với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Không có tiền chính là không có tiền, cho dù có ép như thế nào thì một gã nghèo cũng sẽ không có tiền. Đợi sau chiến tranh rồi tính chỉ là một câu nói an ủi, Người Mosey không tuyên bố phá sản sau chiến tranh đã là một kỳ tích rồi.
Ngay cả Vương quốc cũng có khả năng cao là sẽ phá sản sau chiến tranh. Vì trận chiến tranh này, Bộ tài chính đã dốc hết toàn lực vơ vét của cải.
Một số khu vực được thương nhân nhận thầu thuế đều đã dự chi hơn 30 năm thuế. Ngay cả những khu vực do các quý tộc lão gia bao thuế cũng phải dự chi 5-6 năm thuế.
Dù là vậy thì tình hình tài chính vẫn còn đang khẩn trương. Hết cách rồi, cục diện rối rắm do cuộc chiến lần trước lưu lại vẫn còn chưa giải quyết xong. Bây giờ lại phát sinh một cuộc chiến mới, rau hẹ không đủ dùng nha!
Ngay cả vấn đề chiến công phong thưởng cũng bị mọi người bỏ qua không đề cập đến. Cứ để ở đó trước đi, chờ sau chiến tranh rồi mới tiến hành kết toán, ít nhất là Bộ tài chính có thể dự trữ nhiều một chút tiền mặt trong tay.
Tập đoàn quý tộc vẫn có giác ngộ về phương diện này, đại quý tộc cũng đã dẫn đầu làm gương tốt, nên không ai dám nhảy ra gây chuyện.
Nếu như sĩ quan xuất thân đại quý tộc có màn thể hiện xuất sắc trên chiến trường, thậm chí còn sẽ tự móc tiền túi ra khen ngợi. Vì cổ vũ quân tâm sĩ khí, mọi người cũng đang liều mạng.
Các quan binh đi theo Hudson là có nhiều thu hoạch nhất, chẳng qua thành quả là do hắn cướp được từ trong tay địch nhân rồi về mở hội chia của, mà không phải tự móc tiền túi của mình ra.
"Đợi sau chiến tranh rồi giải quyết cũng được, nhưng nhất định phải nghĩ cách kiếm ra khoản chi tiêu mới tăng thêm này."
"Giảm chi là chuyện không thể nào, như vậy chỉ còn cách tăng thu thôi. Hoặc là tăng thêm một khoản thuế chiến tranh, hoặc là dự thu một năm thuế thương nghiệp trước."
"Các vị tự xem rồi xử lý đi, dù sao Bộ tài chính cũng đã bất lực. Nếu như mọi người có cách tốt hơn, Bộ tài chính cam đoan sẽ toàn lực ủng hộ."
Hầu tước Delgado giang hai tay nói.
Những người còn lại muốn mở miệng phản bác, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ, nếu như đứng ra chất vấn vào thời điểm này, Bộ trưởng Tài chính sẽ lập tức sai người đưa một quyển danh sách chi tiêu dày cộm tới.
Đừng có nghi ngờ, tiền đều đã dùng hết cho quân đội rồi. Từ gia cố phòng tuyến, huấn luyện quân đội, gom góp vật tư chiến lược, mua sắm quân giới trang bị... Những chuyện này đều cần xài tiền.
Cho dù đại đa số vật tư đều được mua trong nước, nhưng cũng phải dùng kim tệ để thanh toán. Những vật tư trong phạm vi trách nhiệm thì không cần tiền, nhưng nếu vượt quá phạm vi trách nhiệm, ngay cả Vương quốc cũng phải bỏ tiền mua.
Lợi nhuận của mọi người thì có thể ghi sổ, nhưng chi phí sản xuất thì phải thanh toán, nếu như phải làm ăn lỗ vốn thì sẽ không có người kiên trì nổi.
Trong cuộc đại chiến lần trước, lượng lớn trái phiếu chiến tranh mà các quý tộc trong Vương quốc đã mua, về cơ bản cũng đều đi theo quy trình này. Nếu như muốn mọi người phải bỏ ra một khoản tiền mặt kếch xù trong lúc chiến tranh thì sẽ chẳng có mấy nhà làm được.