"Nguyên soái, đại chiến ở mặt trận phía bắc đang vô cùng căng thẳng, lúc này có phải nên..."
Không đợi Bá tước Aurane nói hết lời, Hudson đã ngắt lời nói: "Vương quốc chắc chắn sẽ phái thêm viện binh, nhưng cũng phải tuân theo thứ tự."
"Cũng đều là nhiêu đó binh lực, nhưng nếu phân bố ở các tỉnh và phái đi Bắc Cương thì lượng vật tư tiêu hao sẽ lớn hơn rất nhiều."
"Lượng vật tư chiến lược mà Vương quốc có thể gom góp được cũng có hạn, chỉ bằng 1⁄3 số vật tư của trận đại chiến lần trước."
"Hiện giờ các quốc gia trên đại lục đền đang bận chiến tranh, không có thời gian để quan tâm chúng ta. Sau này chúng ta chỉ có thể dùng số lượng vật tư chiến lược có hạn để đánh một trận chiến vô hạn."
Chuyện này có liên quan đến chiếc lược của Vương quốc, dù là cha vợ cũng không thể nể mặt.
Mọi người có thể điều động được một lượng lớn binh sĩ trong thời gian ngắn, nhưng lại không thể nào điều động được một lượng lớn vật tư chiến lược.
Vì giành được thắng lợi, một chút hy sinh này là ắt không thể thiếu. Có một số việc có thể làm, nhưng tuyệt đối không thể nói.
Mặc dù trong thâm tâm Hudson đã có ý định bỏ mặc để Bắc Cương tự sinh tự diệt, nhưng mặt ngoài thì Hudson lại không dám thể hiện ra điều này.
Nếu không, đám quý tộc Bắc Cương nhất định sẽ xé xác hắn. Loại chuyện gây thù chuốc oán này vẫn là giao lại cho "Bất đắc dĩ" đi.
Phòng tuyến chưa hoàn công chỉ là kẻ gánh tội số một. Không đủ vật tư chiến lược là kẻ gánh tội số 2.
Sau đó sẽ có thêm nhiều kẻ gánh tội nữa xuất hiện, để chứng minh không phải do Hudson lão gia không cố gắng, mà là vì điều kiện khách quan không cho phép.
"Nguyên soái, nếu đã không đủ vật tư chiến lược, vậy thì nên nhanh chóng giành được thắng lợi ở mặt trận Bắc Cương!"
"Tập trung binh lực đánh tan đại quân thú nhân trước, sau đó..."
Không đợi Công tước Hero nói hết lời, Hudson liền lắc đầu.
"Ngài Công tước, trong tình huống thực lực không có chênh lệch gì nhiều, tốc chiến tốc thắng đều là chuyện của song phương."
"Thú nhân cũng đâu có bị ngu, tại sao phải quyết chiến với chúng ta chứ?"
"Bọn chúng chỉ cần ngăn chặn quân chủ lực của chúng ta, tranh thủ thời gian cho hai đại dị tộc ở mặt trận phía tây là được."
"Tình hình ở trên đại thảo nguyên ra sao, ngài công tước biết rõ hơn ta nhiều. Nếu như đại quân thú nhân không quyết chiến với chúng ta, vậy quân đội của vương quốc có khả năng xâm nhập đại thảo nguyên để quyết chiến với bọn chúng không?"
"Đừng có quên là trước đó liên minh đã tiêu hao bao nhiêu vật tư chiến lược trong cuộc phản công đại thảo nguyên."
"Nếu chỉ có lượng vật tư ít ỏi của Vương quốc, chúng ta lấy cái gì để ép bọn chúng phải quyết chiến chứ?"
"Huống chi, chúng ta cũng không có thời gian, tình thế ở mặt trận phía tây có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào. Với thực lực của Công quốc Mosey, nhiều nhất cũng chỉ có thể kiên trì được 2 tháng trước sức ép của hai đại dị tộc."
"Thời gian còn lại của Vương quốc đã không còn bao nhiêu, nhiều nhất sẽ không quá ba tháng."
"Điều động cả nước mất một tháng, tập kết đại quân ra tiền tuyến lại tốn thêm một tháng, sau khi đánh xong lại phải mất ít nhất 20 ngày mới có thể trở về mặt trận phía tây."
"Trong tình huống mọi chuyện thuận lợi, thời gian còn lại để đại quân quyết chiến với thú nhân chỉ có 10 ngày."
"Cuộc chiến này nên đánh như thế nào?"
Không tính không biết, vừa tính liền giật cả mình.
Câu "cuộc chiến này nên đánh như thế nào" của Hudson đã làm cho tất cả mọi người á khẩu không trả lời được.
Tình hình thực tế chỉ càng nghiêm trọng hơn so với lý thuyết.
Về mặt số liệu, thực lực quân sự hiện giờ của Vương quốc cũng không hề kém hơn Đế quốc Thú Nhân bao nhiêu.
Những người có mặt ở đây dù chưa từng mang binh đánh giặc thì cũng từng mắt thấy tai nghe rồi, nên có được một chút kiến thức quân sự, cũng biết rất rõ kết quả của một cuộc chiến vội vàng sẽ như thế nào.
Hudson, vị chủ soái có năng lực dụng binh mạnh nhất cũng nói không được, những người khác lại càng không chắc.
Công tước Hero hiện giờ đều đã ném hết toàn bộ vấn đề ra ngoài, hiển nhiên là đám quý tộc Bắc Cương đã không chịu đựng nổi áp lực, nên muốn gã ta phải nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết.
Nhưng gã không ngờ rằng Hudson không chỉ không chịu nể mặt, mà ngược còn tiến hành phân tích chuyên sâu, trực tiếp trả lời một câu: "Cuộc chiến này nên đánh như thế nào?"
Không còn nghi ngờ gì nữa, không ai có thể trả lời được vấn đề này. Nếu như mọi người biết rõ nên đánh như thế nào thì cũng không tới lượt Hudson thượng vị.
Trước mắt thì các tỉnh miền trung và miền nam chưa bị chiến tranh ảnh hưởng chính là những tỉnh thành đang cung cấp vật tư chiến lược chủ yếu cho Vương quốc. Từ góc nhìn của Vương quốc, sự an toàn của những tỉnh thành này còn quan trọng hơn Bắc Cương.
Một khi những tỉnh thành hậu phương này xảy ra biến cố, cho dù mặt trận Bắc Cương có giành được thắng lợi thì cũng không có tác dụng. Thiếu vật tư chiến lược, Vương quốc sẽ không cầm cự được, bại vong chỉ còn là vấn đề thời gian.
Thực ra thì toàn bộ Vương quốc đều đang phải chịu áp lực. Nếu như vừa rồi Hudson không giành được đại thắng ở mặt trận phía tây thì cuộc tranh luận nội bộ sẽ còn gay gắt hơn.
Hiện giờ không có ai đứng ra chất vấn chiến lược của hắn là vì trận chiến ở mặt trận phía tây đánh rất tốt, dù là so sánh chiến tổn cũng không tìm ra điểm nào để bắt bẻ.
Mặc dù thế cục hiện đang không ngừng chuyển biến xấu, nhưng đây không phải là lỗi của Hudson. Đồng minh không cố gắng là tội của hắn.
Hội nghị vương đô kết thúc chóng vánh, Hudson liền lao thẳng ra tiền tuyến. Định gây áp lực lên hắn để thay đổi chiến lược, thực sự là nghĩ quá nhiều rồi.
Dù đám quý tộc Bắc Cương có nhiều ý kiến ý cò thì cũng không thể thay đổi được sự thật là thú nhân đã giết tới tận cửa nhà mình. Muốn vương quốc tập kết quân chủ lực về phía bắc thì cũng phải xem coi có đủ vật tư chiến lược không đã.