Sau cơn mưa trời lại sáng, Kaveh mang theo một đám cự nhân lười biếng đi phơi nắng.
Sau mấy ngày dầm mưa liên tục, trên người bọn chúng sắp mọc rêu luôn rồi, đang cần tắm nắng để chữa lành tâm hồn.
"Kaveh, đừng có ngủ nữa."
"Lần ra ngoài này chúng ta không mang theo nhiều lương thảo, lại bị trận mưa to kéo dài thời gian, đại quân đã sắp cạn lương thực rồi."
Nghe được 3 chữ "Cạn lương thực", Kaveh lập tức nhảy dựng lên.
Chỉ cần nhìn hình thể là biết, cự nhân đều là lũ có dạ dày không đáy. Nếu như không có đủ dinh dưỡng thì hình thể của sẽ không to lớn đến vậy.
Trước đó, khi còn ở trong thế giới băng tuyết, nỗi đau lớn nhất mà Tộc Cự Nhân phải chịu chính là đói.
Bọn chúng không biết sản xuất nông nghiệp, mà chỉ toàn dựa vào đi săn mà sống, hình thức sản xuất lạc hậu khiến cho Tộc Cự Nhân chỉ có thể sống theo từng nhóm nhỏ.
Thường thì trong một bộ lạc sẽ không có hơn 300 cự nhân. Nếu không, những con mồi ở lân cận sẽ không đủ để bọn chúng ăn.
Mô hình kiếm thức ăn dựa vào săn bắt rất không ổn định, trong bối cảnh như vậy, chịu đói cũng trở thành trạng thái bình thường của cự nhân.
"Pamela, ngươi đang nói cái gì?"
"Cạn lương thực, không thể nào!"
"Nhiều xe lương thực như thế, làm sao có thể tiêu hao hết nhanh như vậy được, chẳng lẽ tiểu tử ngươi muốn cắt xén quân lương của bọn ta sao?"
Đối với một chủng tộc phải chịu đói dài hạn mà nói, lương thực chính là sinh mạng.
Nhìn thấy ánh mắt bất thiện của Kaveh, Pamela liên tục lùi về sau ba bước, cố gắng trấn định lại rồi nói:
"Hét cái gì mà hét!"
"Tại sao lương thực tiêu hao nhanh như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết rõ sao?"
"Chỉ tính riêng sức ăn của Kaveh ngươi đã là nhiều gấp mấy chục lần bọn ta rồi. Có thêm lũ dạ dày không đáy như các ngươi, lương thực có thể tiêu hao không nhanh được sao!"
Kaveh là thống lĩnh của đại quân cự nhân, hình thể của gã ta có thể nói là như hạc giữa bầy gà trong hàng ngũ cự nhân, nên dĩ nhiên là lượng thức ăn tiêu thụ cũng rất lớn.
Mức tiêu hao lương thực của những cự nhân bình thường tương đối ít, đó chỉ là khi so sánh với Kaveh mà thôi, khi so với binh sĩ của những tộc khác, Tộc Cự Nhân đều là lũ có dạ dày không đáy.
Trước khi chiến tranh đại lục nổ ra, các cự nhân thường xuyên phải chịu đói. Vất vả lắm mới có được cơ hội muốn ăn bao nhiêu thì ăn, nên Tộc Cự Nhân liền không khách khí.
Cự nhân ăn cơm phải dùng bồn, một bữa ăn mấy chục pound lương thực là chuyện rất bình thường.
Gặp phải lũ có dạ dày không đáy như vậy, lương thực tiêu hao không nhanh mới là lạ.
Cộng thêm việc ra ngoài tiếp viện cho liên quân ở tỉnh Declas lần này không may gặp phải mùa mưa, nếu không lúc này bọn chúng đã đến nơi rồi.
Có lẽ là biết mình đuối lý, Kaveh tỏ ra lúng túng rồi ấp a ấp úng nói: "Cùng lắm thì bữa tiếp theo ta ăn ít một chút, nhưng ngươi không được cắt xén quân lương của bọn ta!"
Nghe được đáp án này, tướng lĩnh của các tộc ở đây đều cạn lời.
Quả nhiên, nghị sự với lũ to con này chỉ tổ làm lãng phí thời gian thôi.
Nếu như không phải trong đội viện quân lần này có hơn tám trăm cự nhân đảm đương sức chiến đấu chủ lực thì các tộc còn lại cũng không thèm nói nhảm nhiều với gã ta.
"Được rồi, không ai muốn cắt xén quân lương của các ngươi, nhưng để đền bù cho việc thiếu thốn vật tư, chúng ta nhất định phải triển khai một lần hành động quân sự."
"Trên đường tới đây, bọn ta đã phát hiện vết tích của nhóm chống cự có vũ trang đang hoạt động ở gần đây..."
Pamela còn chưa nói xong thì mặt đất đột nhiên rung lắc dữ dội, giống như đang xảy ra một trận động đất vậy.
"Địch tập!"
Thám tử vừa mang tin tình báo về, chân trời liền xuất hiện một đội đại quân, chỉ trong thoáng chốc đã lao tới trước mặt bọn chúng.
Tốc độ của quân địch quá nhanh, còn nhanh hơn cả thám mã mà bọn chúng phái ra ngoài.
"Bày trận nghênh địch!"
Pamela vội vàng hạ lệnh.
Đám quan chỉ huy lập tức quay về doanh trại của mình rồi tổ chức quân đội chuẩn bị chiến đấu, chỉ có thể dùng một chữ để hình dung tình hình trong quân doanh lúc này, đó là —— loạn.
Tộc Cự Nhân đang hoạt động ở bên ngoài doanh trại là những kẻ cực khổ nhất, bởi vì bọn chúng sắp bị hai bên kẹp vào giữa.
Kaveh nhìn thấy đoàn Kỵ binh Ma thú đang đằng đằng sát khí ở trước mặt liền nhanh chóng quyết định nói: "Còn thất thần làm gì, mau tránh đi!"
Trong khi nói chuyện, gã ta đã quay người rời đi, chạy đường vòng đến hậu phương của đại doanh.
Hành vi đột ngột này của Kaveh làm cho liên quân các tộc choáng váng. Một chủng tộc đầu to óc nho như cự nhân mà cũng biết chạy trốn sao?
Không có cự nhân làm khiên thịt, toàn bộ đại doanh lập tức bại lộ ở trước mặt quân viễn chinh, chuyện này còn làm cho Hudson nghi ngờ rằng liệu đây có phải là âm mưu của quân địch hay không.
Nhưng trong đại doanh trước mắt vừa không có hỗ bẫy ngựa, cũng chẳng có cọc cản ngựa, hoàn toàn là không đề phòng gì cả.
Bỏ ra một cái giá lớn như vậy chỉ để dụ hắn mắc câu thì thật sự là quá liều lĩnh.
Khi thấy quân địch đang cuống quít xếp hàng, Hudson cười một tiếng rồi lập tức hạ lệnh:
"Ma pháp nỏ tự do xạ kích, xông thẳng vào đại doanh đánh tan quân địch!"
Hắn xem như đã nhìn rõ rồi, quân địch đang bị "người một nhà" hố.
Lúc đầu vốn còn có cự nhân ở bên ngoài bảo vệ, cho dù gặp phải tập kích thì cũng có đầy đủ thời gian để tập kết quân đội.
Tiếc là kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, Tộc Cự Nhân vốn nên thủ hộ đại môn của doanh trại lại bị quân đoàn Ma Thú dọa cho sợ chết khiếp, trực tiếp mở cổng quân doanh.
"Sưu, sưu, sưu..."
Tiếng xé gió phá vỡ đại doanh. Binh sĩ liên quân ở trước mặt lập tức tử thương thảm trọng.
"Phản kích!"
"Cung tiễn thủ mau phản kích đi!"
Pamela giận dữ gào thét.