Tiếc là mọi chuyện đều chỉ phí công, cung tiễn thủ đối chiến với ma pháp nỏ, chênh lệch của hai bên là một thời đại.
Vô số cung tiễn thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh đang lần lượt ngã xuống dưới loạt đạn loạn xạ của ma pháp nỏ.
Lầu quan sát cao ngất còn chưa kịp phát huy uy lực đã bị Belersden tát bay.
Đám Ma pháp sư trong doanh trại vừa định xuất thủ, Maxim liền phun ra một quả cầu lửa to lớn về phía bọn chúng, dọa cho đám Ma pháp sư vội vàng trốn tránh.
Kẻ thoát được một kiếp còn chưa tỉnh hồn, người phản ứng chậm thì lập tức bay màu, chỉ để lại những tiếng hét thảm thiết.
Quả cầu lửa như thể có sinh mệnh của riêng mình vậy, nó không bị dập tắt ngay lập tức, mà còn lao sâu vào trong doanh trại của quân địch, những gì nó gặp phải đều bị đốt cháy.
Số ít cao thủ trong liên quân muốn bước ra chặn đường, kết quả lại bị Hudson bắn trúng.
Trước khi xuất chinh, hắn còn cố ý đi Học việc Áo Thuật một chuyến, nhờ mấy lão già trong học viện chế tạo một cây Ma pháp cung.
Uy lực tăng lên theo cấp số nhân, vấn đề duy nhất chính là tiêu hao quá lớn, sử dụng một lần liền tiêu hao hết một viên Ma hạch hệ mộc cấp 7.
Ma thú hệ mộc vốn đã ít, huống chi còn là cấp 7. Nếu như nằm trong tay những người khác, đây chỉ là một món vũ khí không ra gì.
Đương nhiên, Ma pháp sư hệ mộc cấp 8 trở nên cũng có thể sử dụng được món vũ khí này, nhưng sau khi bắn ra một tiễn thì cũng đồng nghĩa với việc gần như bị hút khô rồi, uy lực của cung tiễn cũng chẳng khác gì uy lực pháp thuật mà họ thi triển.
Tuy nhiên, có thể sử dụng là một chuyện, có thể bắn trúng được mục tiêu hay không lại là một chuyện khác.
Người ma vũ song tu không ít, nhưng cả hai đều đạt được thành tích cao thì hầu như không có. Tinh lực của con người có hạn, nên chỉ có thể chuyên tâm vào một mục tiêu trong con đường tu hành.
"Sưu, sưu, sưu..." một vài mũi tên bay ra, khiến cho lũ dị tộc nhớ lại Hudson lão gia còn có một mỹ danh là "Thần Cung kỵ sĩ".
Cường giả cũng không phải dễ giết, ngoài lúc đầu bắn lén đắc thủ ra, những mũi tên sau đó đều chỉ làm trầy da của cường giả.
Chuyện này làm cho Hudson cảm thấy rất phiền muộn, không khỏi cảm khái vẫn là cự nhân dễ giết, những gã to con đó dùm có nhắm mắt cũng không thể nào bắn trượt được.
Chỉ trong thoáng chốc, đại quân đã xông vào trong doanh trại, liên quân rời rạc lập tức bị thiệt lớn.
Với tư cách là hàng xóm của Tộc Cự Nhân, lần này Đa Trảo tộc là chủng tộc bị hố thảm nhất.
Nhìn thấy doanh trại rơi vào hỗn loạn, Pamela đang chuẩn bị chào hỏi mười tám đời tổ tổng của Kaveh thì bị một cái đuôi quét trúng.
Sau đó, tình hình liền bị mất khống chế, các binh sĩ Đa Trảo tộc bị mất chỉ huy liền trực tiếp bỏ chạy tứ phương, chỉ hận cha mẹ mình không sinh thêm hai cái đùi.
Một lượng lớn bại binh dũng mãnh lao về phía sau đã làm rối trận hình của quân đội ở hậu phương, còn chưa kịp phản ứng thì quân địch đã giết tới.
Thảm bại, lại tiếp tục lao về phía hậu phương; Lại thảm bại, tiếp tục lao về phía...
Những hành vi này của heo đồng đội đã làm cho quân viễn chinh vốn đang yếu thế về mặt binh lực chiếm được ưu thế trong lúc giao chiến.
Doanh trại liên quan dài chừng bảy tám dặm đã rơi vào trong hỗn loạn. Các chủng tộc không chịu nổi áp lực nên đã tự động rời khỏi doanh trại. ...
"Đại ca, hình như chúng ta đã gây ra họa lớn rồi?"
Nghe cự nhân ở bên cạnh hỏi vậy, Kaveh liền cho tên cự nhân này một bạt tai rồi tức giận nói:
"Ngươi không phải đang nói nhảm sao!"
Có thể thấy được bọn chúng có kinh nghiệm phong phú trong việc gây rắc rối.
Chỉ là tình huống lần này có chút khác biệt , hình như các đồng minh bị hố thảm hơn một chút.
Nhưng khi nhớ tới vụ thảm bại ở Pháo đài August, làm cho toàn bộ quân đội của tộc mình bị diệt, trong lòng Kaveh liền cảm thấy hơi thăng bằng.
"Đại ca, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Tên tiểu đệ bị Kaveh đánh một bạt tai đang vỗ vỗ sau ót, tiếp tục đặt câu hỏi như thể không có chuyện gì vậy.
Rõ ràng là đây không phải lần đầu tiên tên tiểu đệ này bị hắn.
Muốn giáo huấn tiểu đệ thì lúc nào cũng được, nhưng muốn giải quyết hậu quả lại là một vấn đề lớn.
Mang theo quân đội qua đó hỗ trợ thì rủi ro lại khá cao, còn có thể ngộ thương người một nhà.
"Lão nhị, hay là chúng ta trở về, giáp công quân địch từ hai hướng?"
Kaveh không xác định nói.
Đánh nhau thì gã ta thường xuyên làm, nhưng đánh trận thì lại là lần đầu tiên.
Dù sao bọn này cũng đều là viện quân được điều từ hậu phương tới, chuyện lớn nhất mà bọn này từng trải chính là mang theo 80-100 cự nhân đi đánh nhau, hoặc là đi săn một con Ma thú loại lớn.
"Không ổn!"
"Vương nói rồi, đánh trận phải dùng đầu óc, không thể xông lên một cách ngu ngốc được."
"Đại ca xem đi, có đào binh, liên minh đã có lệnh, người nào lâm trận bỏ chạy liền —— giết!"
"Hay là chúng ta đi khuyên đám đào binh này trở lại, miễn cho bọn chúng bị rơi đầu, đây cũng được xem là giúp đồng minh rồi."
Sau khi do dự một hồi, Kaveh bèn gật đầu.
Mặc dù gã không biết mình nên làm gì bây giờ, nhưng đã phạm sai lầm thì phải sửa, không thể đứng yên tại chỗ bất động được. ...
Hudson mang theo đội ngũ đánh xuyên qua doanh trại rồi phát hiện ra có chuyện không ổn, quân địch vốn nên bỏ chạy tứ tán thì giờ lại tập hợp lại.
Nếu như không vì cảnh tượng quá hỗn loạn, hắn đều đang nghi ngờ là trong quân địch xuất hiện tướng tài, tập hợp đội ngũ lại để phản công.
"Maxim, bay lên trên đi, ta muốn xem thử rốt cuộc trên chiến trường này đã xảy ra chuyện gì!"
Ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt làm cho Hudson kinh ngạc đến trợn tròn mắt, một lũ cự nhân chia ra bốn phía đang không ngừng khuyên đám bại binh quay lại.