Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 1216 - Chương 1216: Mồi Nhử

Chương 1216: Mồi Nhử Chương 1216: Mồi Nhử

Vừa nói xong, tên binh sĩ chạy về báo tin đã hôn mê bất tỉnh. Chuyện này càng khiến cho mọi người lo lắng hơn, dù rất muốn hỏi chi tiết tình hình cụ thể nhưng lại không hỏi được.

Bất ngờ nghe được tin dữ khiến cho chúng vương giả đang cãi cọ cũng lập tức yên tĩnh lại.

Mưa vừa mới dừng, quân địch liền dám dẫm lên con đường lầy lội để tới cướp trại, chuyện này quả thực nằm ngoài dự kiến.

Thấy mọi người đều đang do dự, Âm Ảnh Vương liền dẫn đầu đề nghị: "Tuyết Ưng vương, tộc các vị có tốc độ nhanh nhất, làm phiền Tuyết Ưng vương sắp xếp cho tộc nhân mau chóng làm rõ chuyện gì đang xảy ra ở tiền tuyến!"

"Những người còn lại cũng không được rảnh rỗi, lập tức trở về chuẩn bị chiến đấu. Quân địch đều là kỵ binh, đường lầy chính là kẻ địch lớn nhất của bọn chúng."

"Nếu như nắm được cơ hội, không chừng chúng ta còn có thể trọng thương quân địch!"

Nghe được nhắc nhở, Tuyết Ưng vương lập tức phản ứng lại, trực tiếp trả lời: "Được, ta lập tức đi an bài."

Trong Liên minh Thượng Cổ Di tộc, Tộc Tuyết Ưng là chủng tộc được xếp hạng chót cả về số lượng tộc nhân lẫn thực lực chủng tộc.

Nguyên nhân chủ yếu mà bọn chúng có địa vị không thấp trong liên minh là vì bọn chúng biết bay, chịu trách nhiệm truyền báo tin tức trong liên quân.

Từ trước tới giờ, tin dữ đều luôn theo nhau mà tới, Tuyết Ưng vương vừa định rời đi thì lại có một tên Tuyết Ưng ung dung bay tới, khi nó nhìn thấy chúng vương giả liếc mắt nhìn sang bèn run rẩy nói:

"Viện quân bị quân địch đánh lén, trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị nên đã bất hạnh đại bại, đại quân đang di chuyển về hướng này, xin các vị vương giả phái viện binh tiếp..."

Lời còn chưa nói hết thì đã khóc ngay tại chỗ.

Cảnh tượng này làm cho Tuyết Ưng vương cảm thấy rất xấu hổ. Phạm vi phi hành của Tuyết Ưng bình thường có hạn, nhưng tại sao liên tục hai tên Tuyết Ưng truyền tin đều là những kẻ không trông cậy vào được thế này.

Nhưng mà, sự chú ý hiện giờ của chúng vương giả đã không còn ở trên người tên Tuyết Ưng này nữa, đám vương giả đang suy nghĩ về vấn đề cứu viện.

Cự Nhân vương đã mất hết kiên nhẫn, nên liền dẫn đầu phá vỡ trầm mặc: "Còn do dự cái gì, đội ngũ của chúng ta đã nếm mùi thất bại, đang bị đại quân của địch truy sát, phải tranh thủ thời gian phái ra viện binh đi tiếp ứng nha!"

"Quân địch đều là kỵ binh, cho dù đường lầy hạn chế tính cơ động của bọn chúng thì tốc độ cũng sẽ nhanh hơn bộ binh. Nếu như tới chậm, sợ là chỉ có thể nhặt xác cho đại quân."

"Vốn liếng của những chủng tộc như chúng ta vốn đã không dày, nếu như lại bị mất thêm năm vạn đại quân, sợ là trận chiến sau đó sẽ càng khó đánh hơn."

Lời này dù hơi thô nhưng thật. Số lượng tộc nhân của Liên minh Thượng Cổ Dị tộc là có hạn, không thể ngồi yên nhìn năm vạn đại quân bị quân địch tiêu diệt được.

So với chúng vương giả thì Cự Nhân vương càng sầu hơn. Có cuộc giáo huấn lần trước, ông ta đang rất lo cho tộc nhân của mình, sợ là họ phản ứng không đủ nhanh, lại ở lại chặn hậu cho đồng minh.

Tiếc là sầu cũng vô dụng, Tộc Cự Nhân có được thực lực mạnh mẽ do hình thể khổng lồ mà lại, thì nhất định phải tiếp nhận tệ nạn của hình thế to lớn là hấp dẫn hỏa lực.

"Không còn thời gian để trì hoãn nữa, các tộc điều động quân tinh nhuệ của mình tới rồi tổ chức một đội viện binh, cứu đội tiếp viện về trước rồi tính sau."

"Nhưng vẫn phải nhanh chóng làm rõ tiền tuyến đã xảy ra chuyện gì. Không thể chạy đi đánh lung tung trong khi cái gì cũng không biết rồi!"

Âm Ảnh Vương quả quyết nói. ...

"Oa, là cự nhân!"

"Taylor, thất thần làm gì, mau trốn vào trong động đi!"

Taylor phản ứng chậm một bước đã bị một lão già kéo vào trong huyệt động, cánh cửa được ngụy trang bằng đá cũng lập tức đóng lại.

"Thằng nhóc nhà ngươi, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, khi nhìn thấy quân đội dị tộc thì mau tránh đi, tại sao ngươi lại không nghe lời vậy chứ!"

"Nếu như để lộ tung tích, ngươi muốn hại chết tất cả mọi người sao?"

Mặc dù bên trong huyệt động có bố trí ma pháp cách âm, dù có nói lớn tiếng thì âm thanh cũng sẽ không truyền ra ngoài, nhưng lão già này cũng không dám lớn tiếng răn dạy.

Cũng nhờ vào sự cẩn thận này nên bọn họ mới có thể may mắn sống sót trên phần lãnh thổ đang bị liên minh Thượng Cổ Di tộc chiếm đóng này.

Sau khi Vương quốc Đông Warhammer và Vương quốc Tây Warhammer sụp đổ, một lượng quý tộc và nạn dân đều nhanh chóng rời đi, nhưng cũng có một số người bởi vì đủ loại nguyên nhân mà lựa chọn ở lại.

Những đoàn người sống sót này chính là nhóm chống cự có vũ trang ở trong cảnh nội của Vương quốc Warhammer. Không phải là họ muốn tiếp tục chống cự, mà là hiện thực ép họ không thể không chống cự.

Nếu gặp được một nhóm địch nhỏ yếu thì sẽ tiện tay xử lý, sau đó cướp đoạt vật tư sinh tồn.

Không ai biết là cuộc sống chốn chui chốn nhủi này sẽ kéo dài trong bao lâu, cho nên mỗi một phần vật tư đều cực kỳ quan trọng.

"Tam thúc, hình như quân địch hiện giờ không còn quan tâm đến chúng ta nữa. Vừa rồi con nhìn thấy đám cự nhân đang điên cuồng bỏ chạy, giống như bị người ta đuổi giết vậy."

Taylor vội vàng giải thích.

Bị mắng là chuyện nhỏ, nhưng tội danh hại chết mọi người chính là chuyện lớn.

"Cự nhân đang bỏ chạy?"

"Thằng nhóc nhà ngươi nói đùa sao, toàn bộ Vương quốc Warhammer hiện giờ đều là địa bàn của dị tộc, cho dù có quân đội ở lại thì cũng sẽ cẩn thận từng li từng tí, ai dám đuổi giết một đám cự nhân chứ?"

"Ta thấy khả năng cao là do ngươi bị hù sợ rồi, nên mới gặp ảo..."

Còn chưa kịp nói hết lời, lão ta đột nhiên ngừng lại.

"Nghe động tĩnh này thì giống như có một lượng lớn quân đội đang hành động. Tiếng bước chân quá rối loạn, không giống như đang hành quân, mà giống như đang bỏ chạy hơn."

Bình Luận (0)
Comment