"Dựa theo tin mới nhất mà tiền tuyến truyền về, người của chúng ta đang bị vây trong một khu rừng nhỏ ở tỉnh Hank Rus'."
"Không có nguồn nước và tiếp tế hậu cần, hiện giờ các binh sĩ đều đang dựa vào nhiệt huyết để cố gắng cầm cự, nếu như viện binh vẫn chậm chạp không xuất hiện, sợ là sẽ toàn quân bị diệt."
Tuyết Ưng vương nghiêm túc nói.
Mặc dù trong đám bại binh đang bị bao vây không có tộc nhân của Tộc Tuyết Ưng, nhưng ít nhiều gì ông ta cũng phải có cái nhìn đại cục.
Trong Liên minh Thượng Cổ Di tộc vốn đã tràn ngập mâu thuẫn, nếu như toàn bộ bại binh đều bị tiêu diệt, vậy thì mâu thuẫn nội bộ sẽ được đẩy lên cao trào.
Cho dù có thể áp chế mâu thuẫn thì cũng không có cách nào bù đắp được sự tổn thất về thực lực quân sự.
Chiến tranh tiến hành đến hiện tại, thực lực quân sự của liên minh đã giảm xuống 1⁄4 .
Nếu như lại thất bại thêm một hai lần, vậy thì khỏi cần phải suy nghĩ gì nhiều nữa, trực tiếp ai về nhà nấy, chuẩn bị di dời tộc nhân đi là vừa.
Từ trước đến nay, chỉ có cường giả mới có thể tham gia vào sự kiện tranh bá đại lục, kẻ yếu mà dám nhúng tay vào thì sẽ bị biến thành tế phẩm.
"Tuyết Ưng vương, vấn đề mà ngươi nói, bọn ta cũng biết rõ. Nhưng thể lực của binh lính các tộc lại không giống nhau, có rất nhiều chủng tộc không thể chịu nổi việc hành quân vội vàng trong một khoảng thời gian dài!"
"Hay là chia binh thành hai đường đi, phái quân đội tinh nhuệ qua đó tiếp ứng trước, những đội quân còn lại sẽ tới chậm hơn một chút."
Huyễn Nguyệt vương bất đắc dĩ nói.
Thiên phú là thứ có chính là có, không có chính là không có. Tập hợp liên quân các tộc lại để đồng thời hành động, yêu cầu những chủng tộc không có thiên phú phải thể hiện ưu tú giống những chủng tộc có thiên phú là một chuyện không thực tế.
Ở trước mặt mọi người hiện giờ chỉ hai con đường, hoặc là chia binh qua đó cứu viện; hoặc là giảm tốc độ xuống, toàn quân đồng thời hành động.
"Không thể chia binh!"
"Quân địch đều là kỵ binh, tính cơ động rất cao. Mặc dù đường lầy có thể gây ra những hạn chế nhất định, nhưng chiến trận lại đang nằm trong tay quân địch."
"Trong tình huống bình thường, lúc này quân địch đã phát động tiến công và nuốt hết quân đội đang bị bao vây của chúng ta rồi mới phải, nhưng bọn chúng lại bất động không làm gì cả."
"Rõ ràng là chúng đang chờ chúng ta chia binh. Nếu như chúng ta chia binh đúng như dự tính của quân địch, vậy thì sẽ bị thiệt lớn!"
Âm Ảnh Vương lập tức phản đối nói.
Liên minh Thượng Cổ Di tộc đã bị phe địch nắm mũi dắt đi ngay từ đầu cuộc chiến rồi, thế cục hiện giờ đang vô cùng bất lợi với bọn chúng. Liên minh Thượng Cổ Di tộc không thua nổi, cũng không chịu được rủi ro.
Ngay lúc chúng vương giả đang giằng co, trên bầu trời bỗng xuất hiện một bức tranh tuyệt đẹp. Có vô số Tinh Linh đang cưỡi Á Long Thú lơ lửng trên không trung quân doanh.
Nếu như quan sát cẩn thận sẽ sẽ phát hiện trên mình của mỗi một con Á Long Thú đều có nhiều Tinh Linh.
Tính sơ qua thì tổng số Tinh Linh sợ là không ít hơn 5. 000 người. Phái nhiều binh lực như vậy tới đây đủ để chứng minh mức độ coi trọng của Tộc Tinh Linh đối với trận chiến lần này.
Viện binh đến làm chúng vương giả vẫn còn đang xoắn xuýt lập tức vui vẻ ra mặt.
"Chư vị, nhiều ngày không gặp, các vị vẫn khỏe chứ!"
Một giọng nói dễ nghe phát ra từ miệng của một vị thiếu phụ duyên dáng sang trọng, giọng nói này làm cho chúng vương giả tâm thần chấn động. Một vài vị vương giả không giữ được bình tĩnh liền lộ ra vẻ kiêng dè trên hai hàng lông mày.
"Cung nghênh Tôn giả!"
Mặc dù trong lòng không tình nguyện, nhưng chúng vương giả vẫn cung kính thi lễ, không còn vẻ kiệt ngạo bất tuân như ngày thường.
Có thể làm cho chúng vương giả từ bỏ lòng tôn nghiêm như vậy, vị thiếu phụ này chắc chắn không phải hạng tầm thường. Bởi vì chúng vương giả chưa từng cúi đầu trước các đại biểu khác của Tộc Tinh Linh.
"Các vị không cần phải đa lễ. Chúng ta là đồng minh, ta cũng đâu có ăn thịt các vị!"
Thiếu phụ Tinh Linh cười khẽ nói.
Nếu như không phải chịu nhiều thiệt thòi, chỉ cần một cái nhăn mày một nụ cười này thôi là đủ làm cho vô số người bị thần hồn điên đảo rồi.
Vẻ đẹp của vị thiếu phụ này không giống với hạng dong chi tục phấn tầm thường, mà là một loại đẹp xuất phát từ tự nhiên, lại xen lẫn mấy phần mị hoặc.
Hai loại khí chất hoàn toàn khác biệt xuất hiện ở trên cùng một người, đối với người khác phái mà nói, sự dụ hoặc gần như tuyệt đối.
Tiếc là chúng vương giả lại không dám có bất kỳ suy nghĩ thăm dò nào, những kẻ có suy nghĩ này đều bị vị thiếu phụ này chơi đến không biết trời nam biển bắc.
Chỉ cần nhìn vào những vị vương giả đang không ngừng lùi về phía sau, hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân là biết bọn họ đã có trải nghiệm kinh khủng cỡ nào rồi.
Hết cách rồi, ai bảo vị vưu vật trước mắt là một cường giả Thánh vực chứ!
Thoạt nhìn giống như một cô gái tầm đôi mươi, nhưng số tuổi thật sự của bà ta sợ là còn lớn hơn cả số tuổi của ông cố của những vị vương giả ở đây.
Còn mấy kẻ xui xẻo kia vì ăn nói bậy bạ nên đã bị vị mỹ thiếu phụ này khống chế thần hồn, trình diễn một màn vận động với người đồng giới ở ngay trước mặt mọi người.
Mang tiếng chỉ phụ, cái quan trọng là bóng ma tâm lý để lại đã được khắc sâu trong linh hồn của bọn hắn, năng lực ở nửa người dưới đã bị phế.
Trả thù, nghĩ thôi thì được. Không nói đến chuyện sau lưng người ta có Tộc Tinh Linh, chỉ tính riêng thực lực kinh khủng của vị thiếu phụ này thôi đã làm cho bọn hắn phải e sợ rồi.
Trong vùng nước cạn không nuôi được giao long, không tính đến chuyện thiên phú của Liên minh Thượng Cổ Di tộc như thế nào, chỉ tính về phương diện nhân khẩu và tài nguyên trong tay thôi là hy vọng xuất hiện cường giả của bọn hắn đã bị đoạn tuyệt ngay từ ban đầu rồi.